CHÂN NGẮN SAO PHẢI XOẮN - Trang 217

“Chuyện qua rồi, em giờ cũng khác rồi, đừng nghĩ nhiều.”

“Cám ơn chị vì đã giúp em hiểu ra nhiều điều, em sẽ mạnh mẽ, sẽ học

cách yêu thương bản thân mình hơn.”

Tôi mỉm cười, trời ơi, chưa bao giờ tôi thấy tâm trạng mình sến rện

đến thế. Tôi lảng sang hỏi thăm Hoành Tá Tràng, Cục Kẹo mỉm cười, “Anh
ấy rất tốt...”.

Tôi cũng cười, nhưng có gì đó nhói lòng quá.... Cục Kẹo chào tôi về

mà vẫn có gì đó thật lạ, cô bé định nói điều gì rồi lại thôi. Cục Kẹo đi rồi,
tôi mới thở dài ngao ngán, trời ạ, sao mọi người xung quanh tôi, ai cũng tỏ
ra bí hiểm đến thể nhỉ??? Sống mà phải gánh một bí mật nào đó, chắc hẳn
họ sẽ cảm thấy nặng nề lắm. Còn tôi, sao đời tôi lại cứ... nhẹ tênh thế này
nhỉ?

Sau cuộc nói chuyện với Cục Kẹo, tôi vẫn còn nhăn hết cả trán để

nghĩ xem thực ra, những biểu hiện đó là gì? Nhưng đành chịu. Ngay cả mẹ
tôi, ở cạnh tôi bao nhiêu năm qua mà tôi còn không đoán nổi hành động của
bà, thì Cục Kẹo đã là gì đâu.

Nhưng rồi, chính mẹ tôi đã quyết định phá vỡ những bí mật mà từ lâu

bà cất giấu trong lòng. Tôi biết, để có được ngày ngồi đối mặt với tôi, kể
cho tôi nghe câu chuyện quá khứ đau buồn của mình, chắc hẳn bà đã suy
nghĩ nhiều lắm. Sự thật dần được hé lộ và trái tim tươi vui của tôi tưởng
chừng như gục xuống, một sự thật quá lớn lao, quá đỗi bàng hoàng trong
cuộc đời tôi.

Mẹ ngồi trước mặt tôi, mẹ nhìn tôi, vẻ lo lắng và đau khổ hằn lên trên

mặt mẹ. Tôi cố gắng trấn an mẹ, nhưng thực chất, tôi cũng đang cố trấn an
mình, bởi mẹ tôi chưa từng có biểu hiện như thế. Tôi vỗ vỗ vào bàn tay gầy
xanh của mẹ để an ủi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.