CHÂN NGẮN SAO PHẢI XOẮN - Trang 218

“Mẹ, mẹ có chuyện gì vậy? Mẹ nói với con đi, dù thế nào mẹ vẫn còn

có con mà.”

Lạy chúa! Thực sự lúc ấy tôi nghĩ đến tình huống xấu nhất là mẹ tôi

mắc một căn bệnh nan y nào đó, vì sau rất nhiều lần sâu chuỗi lại câu
chuyện của mẹ và sếp Tam Mao, tôi nghĩ chỉ có khả năng đó là cao nhất
thôi. Vậy nên, dù thế nào, tôi vẫn phải tỏ ra mình can đảm để nếu thực sự
có chuyện đó, mẹ sẽ tin tưởng rằng mẹ vẫn còn có tôi để dựa vào. Mẹ khóc,
tôi cố ngăn nước mắt mình lại.

“Mẹ, mẹ nói đi mẹ!”

Mẹ nhìn xuống, tôi thấy tay mẹ hơi run.

“Chuyện là... bố... bố... con tìm con...?”

Hả? tôi đờ người! Trong thoáng chốc, tôi không thể gọi tên cảm xúc

của mình, rất lâu sau tôi đã định thần lại, tôi dồn dập hỏi mẹ.

“Thật hả mẹ? Ông ấy đang ở đâu?”

Mẹ tôi òa khóc. Mẹ liên tục nói xin lỗi và lau nước mắt, mẹ như chìm

vào ký ức khi kể lại với tôi bí mật mà bà đã giấu kín suốt hơn hai mươi
năm qua.

“Hồi đó, mẹ lấy chồng, một người chồng hào hoa và tài giỏi, ai cũng

mừng cho mẹ...vậy mà!”

Tôi ôm mẹ vào lòng, lần đầu tiên trong đời, tôi nghĩ rằng mình đã lớn,

ba cái chuyện này có gì đâu mà sốc, mình đã đủ cứng cỏi để mẹ tin tưởng
và bảo mẹ khi cần thiết (Gớm, cứ như ai đó định ăn thịt mẹ tôi vậy). Mẹ tôi
nức nở.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.