CHÂN NGẮN SAO PHẢI XOẮN - Trang 223

Bố Tam Mao của tôi cười vang, tôi thoáng thấy mặt mẹ ửng đỏ.

“Nó giống em mà, rồi xưa chẳng phải em cũng rất kiêu hãnh nhưng lại

hay bốp chát còn gì.”

Mẹ tôi lườm bố, đã thế thì tôi sẽ không buông tha cho hai người đâu.

Tôi kéo mẹ ngồi xuống cạnh bố.

“Tóm lại, là mẹ còn chê bố con ở điểm gì? Bố con tuy có hơi lùn một

tí, hơi xấu một tí nhưng mà giỏi.”

Ôi trời ơi, khỏi phải nói, bố tôi ôm bụng cười ngặt nghẽo, còn mẹ tôi

cũng không nhịn được cười.

“Trời ơi, con gái con lứa, nói bố như thế mà nói được à?”

“Ơ, con nói có hơi thô tí nhưng mà thật.”

Bố tôi vừa lắc đầu vừa cười.

“Này, em dạy con kiểu gì mà nó nói câu nào là giống anh câu đó vậy?”

Mẹ tôi nhấm nhẳng.

“Ai dạy, tự nó thế chứ.”

Tôi chả cần nói nhiều, đẩy bố mẹ lại gần nhau rồi tuyên bố.

“Xong, coi như nhận lời nhé, mai cưới luôn, con sẽ làm chủ hôn.”

Mẹ tôi vọi vàng lớn tiếng.

“Cái gì” Ai đời con cái đi làm chủ hôn cho bố mẹ bao giờ? Vớ vẩn.”

“A, thế là mẹ đồng ý rồi nhá.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.