CHÂN NGẮN SAO PHẢI XOẮN - Trang 229

Bố tôi cười ngất, loạng choạng tụt xuống, mẹ tôi lại lườm tôi như

thường lệ… Mẹ tôi phẩy tay.

“Bố con anh thôi đi, có phải trẻ con đâu.”

“Chính vì không phải trẻ con mới phải cưới, chứ chẳng lẽ em để mọi

người nghĩ anh ở nhờ nhà em mãi à?”

Tôi vỗ tay đôm đốp, mẹ tôi xoa xoa lá lắc đầu vẻ bất lực trước hai bố

con.

Thế là cuộc chạy đua bắt đầu, tôi hăng hái chọn váy cưới cho mẹ, may

vest cho bố, xem tổ chức đám cưới ở đâu… Tôi chạy hồng hộc lo chu tất
mọi thứ, bố mẹ có vẻ hãnh diện vì tôi, nhưng mẹ cứ liên mồm nhắc nhở:
“Làm nho nhỏ thôi, đừng rùm beng quá”. Sao lại không rùm beng nhỉ?
Cưới bố mẹ tôi cơ mà! Tôi còn muốn cho cả thế giới này biết là bố mẹ tôi
cưới nhau cơ đấy, thế mà mẹ nói không rùm beng thì còn gì là hay ho gì
nữa? Cuối cùng, dưới sự trợ giúp của tôi, bố mẹ cũng đã tổ chức thành
công một đám cưới ấm cúng và cảm động. Tôi hăng hái lên giật mic để kể
kể về chuyện tình cảm của bố mẹ mình, đương nhiên là tôi đã thêm mắm,
dặm muối cho nó thêm phần ly kỳ và sinh động hơn. Ai cũng nước mắt
ngắn dài, mẹ tôi thì khỏi nói, bà đã khóc ngay khi vừa mặc vào người chiếc
váy cưới. Bố Tam Mao của tôi, thi thoảng lại lén lau những giọt nước mắt
khi nghe tôi nói, ông nhìn tôi đầy tự hào. Tôi cũng thế, vừa kể chuyện của
bố mẹ, nhưng mắt tôi lại cay sè vì hạnh phúc.

Đám cưới bố mẹ tôi không có nhiều khách, một vài người bạn làm ăn

của bố, vài đồng nghiệp thân thiết của mẹ, vài anh em họ hàng… ai cũng
chúc phúc cho chúng tôi. Cây Sậy và Chuối Hột bế con đến dự, Cục Kẹo
sánh đôi cùng Hoành Tá Tràng, Bi Ve sau bao nhiêu thăng trầm cuối cùng
cũng tìm được Bẹ Cải của riêng mình, trông ánh mắt tròn xoe của nó cũng
hạnh phúc không kém gì tôi. Thế là, sau tất cả mọi chuỵên, những người
xung quanh tôi đã có đôi có cặp, còn lại mình tôi, tôi vẫn cô đơn như trước

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.