CHÂN NGẮN SAO PHẢI XOẮN - Trang 230

nay vẫn vậy. Dù có tí chạnh lòng, nhưng tôi chẳng tội gì mà… xoắn lên cả.
Các bạn biết đấy, hoa thơm ắt sẽ có người hái, mà tôi thì vừa đẹp… vừa
thơm… thế này thì lo gì không có ai đến hỏi cơ chứ.

Khi đám cưới đã xong xuôi, bố mẹ tôi đã cùng nhau đi nghỉ tuần trăng

mật luôn hôm đó (Cái này là do tôi mua vé và ép hai người đi). Tôi ở lại
thu dọn mọi thứ, đột nhiên, một bó hoa hồng đỏ chìa ra trước mặt. Quá
ngạc nhiên, tôi ngẩng đầu lên. Ồ! Hoá ra là Hăng-rô Nguyễn. Tôi mỉm cười
nhìn anh ta, anh ta có cười lại hay không thì chỉ có trời mới biết được.
Hăng-rô Nguyễn nói, anh ta biết đám cưới của bố mẹ tôi, nhưng không
được mời nên ngại không dám đến. Tôi nhận bó hoa với sự cảm kích rất
chân thành. Tình cảm của Hăng-rô Nguyễn dành cho tôi khiến tôi hiểu ra
rằng, đừng bao giờ đánh giá con người bằng vẻ bề ngoài, hãy đánh giá họ
bằng những gì trái tim họ thể hiện. Hăng-rô luôn theo đuổi tôi, mặc dù
chẳng nhận được gì ngoài sự xa lánh, nhưng anh ta vẫn yêu tôi theo cách
riêng của mình và tôi trân quý điều đó…

Lúc đó, tôi chợt nghĩ, có lẽ mình nên nói chuyện rõ ràng với Hăng-rô

Nguyễn, mình không thể để anh ta đi theo mình một cách vô vọng như thế
nữa, nếu càng kéo dài, Hăng-rô Nguyễn càng tổn thương hơn mà thôi. Tôi
nhìn thẳng vào mắt Hăng-rô.

“Anh Nguyễn, thật lòng cảm ơn anh đã dành tình cảm cho tôi, nhưng

tôi…”

Hăng-rô ngạc nhiên nhìn tôi.

“Vẫn còn nhớ đến anh ta sao?”

Tôi cười lắc đầu.

“Không, tôi thích một người khác, nhưng… tôi hơi chậm chân nên…”

Hăng-rô lặng đi một lúc, anh ra chậm rãi nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.