CHÂN NGẮN SAO PHẢI XOẮN - Trang 30

- Vì anh là công an, công an là phải giúp dân chứ !

- Này… cô đừng quá quắt nhé !

- Ơ hay, thế công an các anh không giúp dân thì giúp ai ?

Hoành Tá Tràng có vẻ đuối lý trước tôi, anh ta lúng túng một lúc rồi

nói nhỏ.

- Để tối, hết giờ tan tầm tôi sẽ lấy cho.

- Không được ! Lúc đó thì cái khăn biết có còn ở đó nữa không?

- Thì cô cứ cầu khấn là nó vẫn còn đó đi.

- Không được, anh phải giúp tôi ngay bây giờ, nếu không tôi sẽ hét lên

là anh vừa lợi dụng để ôm tôi.

Hoành Tá Tràng nhìn quanh, có rất nhiều người đang tò mò nhìn

chúng tôi. Hoành Tá Tràng nói nhỏ.

- Cô đừng có manh động, tôi nói tối tôi lấy cho là tôi sẽ giữ lời.

- Không, tôi muốn bây giờ.

- Cô điên à ? Cô không thấy cả đám người đang nhìn chúng ta à? Bây

giờ mà xuống để lấy cái khăn lên thì khối người chửi cô là điên đấy, không
dưng lại đi tự tử vì rơi cái khăn.

Ờ nhỉ, mọi người đang tưởng tượng tôi định tự tử và nhìn tôi với con

mắt lo lắng, xót xa. Nếu giờ đây, tôi và Hoành Tá Tràng mỗi đứa một cái
gậy chạy xuống chọc lấy cái khăn lau kính của mình thì có khi người ta vác
chổi đuổi đánh cả hai chứ chẳng chơi. Không những thế, lúc nãy Lãng Tử
cũng đứng bên dưới, nếu anh ấy biết tôi chỉ vì cái khăn mà gào lên ầm ĩ
như thế thì anh ấy sẽ nghĩ tôi bị điên mất. Tính đi tính lại, cuối cùng tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.