CHÂN NGẮN SAO PHẢI XOẮN - Trang 32

- Này, sao cô lại làm thế ?

- Dạ… làm… gì… ạ…

- À, ừm…. vụ sáng nay ấy, cô đừng dại dột, chết không phải là sự giải

thoát đâu !

Tôi ngỡ ngàng, Lãng Tử tin là tôi đã cố gắng tự tử thật và tôi, không

có lý do gì phải kể ra sự thật đó cả. Vì tôi nhận ra, trong mắt anh ấy đang
có sự ấm áp dành cho tôi. Tôi không giấu nổi sự lúng túng.

- Em… chuyện đó… à… là…

- Cô không nên làm thế, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa thì sống vẫn

đáng quý hơn là chết.

Lãng Tử đến gần, vỗ vỗ vai tôi để an ủi. Tôi, lại thêm một lần nữa

đông cứng người, tôi nhắm mắt lại và cảm giác được hơi thở, mùi nước hoa
sang trọng của Lãng Tử đang kề bên mình. Tôi chẳng dại gì mà mở mắt
vào lúc này, tôi muốn giây phút này mãi mãi dừng lại ở đây. Nhưng, tất
nhiên, tôi không thể cưỡng lại được mụ già thời gian khó tính, khi tôi mở
mắt ra thì Lãng Tử đã đi từ lúc nào. Dù có hơi hậm hực một tí, nhưng với
tôi, việc được Lãng Tử chạm vào vai và nói những lời quan tâm đã là một
may mắn ngoài sức tưởng tượng rồi.

Tôi bước chậm rãi xuống những tầng còn lại như một kẻ mộng du.

Xuống đến sảnh, tôi thấy Hoành Tá Tràng đang đứng chống nạnh nhìn tôi.
Anh ta mặc quần jean, áo thun trông vừa trẻ trung vừa khỏe mạnh, trời ạ,
nếu ngày đầu tiên gặp nhau anh ta cũng ăn mặc thế này thì tôi đâu đến nỗi
ghét anh ta đến thế. Vừa nhìn thấy tôi, Hoành Tá Tràng đã lao tới xỉ vả tới
tấp.

- Cô làm cái quái gì thế ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.