CHÂN NGẮN SAO PHẢI XOẮN - Trang 33

- Hỏi gì mà lạ thế, không thấy tôi đang đi à ?

- Cô… đúng là đồ bã đậu… Cô có biết là tôi chờ cô bao lâu rồi không

?

- Chờ là việc của anh, còn xuống hay không là việc của tôi.

Hoành Tá Tràng chống nạnh, mím môi lại như cố kìm cơn tức giận.

Thật là tội lỗi, tại sao mỗi lúc nhìn thấy hắn như thế tôi lại thấy thật hả hê
nhỉ ?. Hoành Tá Tràng gằn giọng.

- Cô nhờ vả người khác mà thiếu lịch sự thế à ? Đã thế thì tôi biến đây,

mặc xác cô.

Thôi chết, giờ tôi mới nhớ ra chiếc khăn xấu số của mình. Tôi vội rặn

ra một nụ cười hết sức nhăn nhở.

- Ờ nhỉ ? Quên khuấy mất, nhanh lên, chúng ta đi thôi.

- Ơ hay, cô không có óc à ? Tôi bảo là mặc xác cô rồi.

Tôi cố gắng nịnh nọt.

- Tôi biết anh chỉ đùa thôi, một người nghiêm túc, ga lăng và đẹp trai

như anh thì không bao giờ bỏ cuộc giữa chừng. Đúng không ?

- Cô… đồ… dẻo mỏ !

Tôi bật cười khanh khách, biết ngay là mật ngọt chết ruồi mà, có điều

tôi vừa bẫy được một con ruồi to bự và khó tính. Anh ta vẫn gằn giọng

- Cô tự đi mà làm một mình, tôi không giúp những người trơ trẽn…

Cái gì ? Anh ta dám nói tôi là đứa trơ trẽn á ? Thật tiếc là hôm nay tôi

đi giày bệt, nếu không tôi sẽ cho anh ta một cái gót giày vào bụng. Trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.