CHÂN NGẮN SAO PHẢI XOẮN - Trang 38

nhanh chân thì tôi chết chắc. Thế là mặc kệ thằng Bi Ve đang ngơ ngác, tôi
lôi tuột nó xuống cầu thang.

- Biến nhanh lên ! mẹ tao mà xuống thì tao chết !

Rồi không chờ thằng Bi Ve dắt xe ra khỏi cổng, tôi lao vút ra đầu phố.

Thằng Bi Ve hớt hải đuổi theo, tôi nhảy vội lên xe nó rồi gào lên như kiểu
các kỵ sĩ thời xưa ra trận.

- Trà chanh thẳng tiến !

Thằng Bi Ve luống cuống chống cái xe lung lay như sắp đổ trước cân

nặng của tôi. Nó nhăn nhở.

- Mày từ từ chứ, tao có phải ngựa đâu mà mày dong một phát là chạy

được.

- Vớ vẩn, nhanh lên. Mẹ tao mà nhìn thấy thì bà băm xác tao ra.

Nhanh !

Bi Ve chả cần hỏi tôi có chuyện gì, bởi vì nó thừa biết tôi luôn gây ra

mọi lộn xộn và mẹ tôi là người phải dọn chúng.

Bi Ve phi thẳng đến hàng trà chanh Chém gió quen thuộc của chúng

tôi. Sau khi nốc hết 3 cốc trà chanh trong vòng 58 giây, tôi bắt đầu than thở
về cuộc tình trái ngang của mình với Bi Ve. Bi Ve ra vẻ thông cảm nhưng
ánh mắt nó không giấu được sự vui mừng. Thằng chết tiệt, tại sao nó có thể
vui mừng khi Lãng Tử của tôi sắp lấy vợ được chứ. Trời ơi, hôm qua Lãng
Tử nhẹ nhàng đến cạnh tôi, nở một nụ cười tươi như hoa với tôi khiến trái
tim tôi chao đảo, tôi những tưởng anh sẽ nói gì đó thật ngọt ngào với tôi,
nào ngờ anh chìa ra tấm thiệp cưới rồi nói “ Đến dự đám cưới cho vui nhé”.
Thế là hết, thế là trời đã sập ngay trước mắt tôi, tên cô dâu đương nhiên
không phải là tôi. Trời ơi, tôi kêu trời lần thứ n lần ( nhưng trời đã sập trước
mắt tôi từ lâu rồi còn đâu). Ngày hôm đó, tôi bỏ làm, gọi điện nức nở một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.