CHÂN NGẮN SAO PHẢI XOẮN - Trang 50

Vừa gửi xe, tôi hớt hải chạy vào, trời ơi đôi giày cao gót như buộc

chân tôi lại vậy. Nhưng khi bước vào sảnh, tôi chợt nhớ đến chiến dịch lạnh
lùng và kiêu hãnh của mình, không thể để nó thất bại ngay trong ngày đầu
tiên ra quân được. Tôi đứng im, chỉnh trang lại trang phục, tóc tai và bước
nhưng bước dài như siêu mẫu. Mấy chục con người nhìn tôi đầy ngưỡng
mộ. Phải nói rằng, tôi thật sự rất tiếc, nếu chân tôi có thể dài ra khoảng 20
phân và tôi mà biết bơi để tự tin thi phần thi áo tắm thì chắc chắn 100% tôi
sẽ đi thi hoa hậu Việt Nam. Và chắc chắn, tôi sẽ đạt ít nhất là danh hiệu á
hậu. Thật tiếc cho một người có nhan sắc nghiêng nước đổ thùng mà chân
lại ngắn như tôi.

********************************************************

**********************************************************

Tôi bước vào phòng cũng với phương châm lạnh lùng, kiêu hãnh đó,

cả văn phòng kinh ngạc nhìn tôi. Còn sếp thì gầm lên, lôi tuột tôi vào trong
phòng sếp. Tôi nghĩ, sếp đã quá thô bạo với một người mỏng manh như tôi,
nhưng cũng phải thông cảm rằng sếp tôi là người không biết nhìn nhận cái
đẹp, ông chỉ biết đến tiền thôi.

- Cô làm ăn thế hả ? Biết bây giờ là mấy giờ rồi không ?

- Dạ ! 9h 40 phút ạ !

- Cô còn thản nhiên thế à ? Cô biết mấy giờ khách hàng bên Anh qua

đây không?

Sếp thật khinh thường tôi, tôi là đứa có trí nhớ siêu phàm, quên làm

sao được. Tôi dõng dạc trả lời.

- Cháu nhớ chứ ! 10 giờ ạ !

- Trời ơi, tôi đến đau tim vì cô mất. Thế bây giờ là mấy giờ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.