CHÂN NGẮN SAO PHẢI XOẮN - Trang 89

- Tiến Phương ! Em luôn làm cho người khác cảm thấy thú vị đấy.

- Người khác nào ?

- À… ý anh là… người khác là anh…

- À, chuyện đương nhiên mà. Con người thông minh thì luôn biết tạo

nên sự thú vị.

Máu tự tin trong tôi trỗi dậy, tôi nghĩ, tôi có thừa thông minh để làm

người khác thích mình. ( Gớm, mấy chục năm sống trên đời, mới có một
người theo đuổi mà ti toe). Lãng Tử lại cười. ( chết tiệt, lại cười rồi)

- Và cũng gây nên nhiều tai họa !

- Vớ vẩn, em đã gây ra vụ cháy nhà, lở núi nào đâu mà bảo thế.

- À, đương nhiên là không… Em còn nhớ ngày đầu tiên gặp anh khi

em lao vào toilet nam rồi sau đó là vụ em đứng bên đường vẫy tay và cười
như điên với một thằng cha nào đó chứ ?

Trời đất, anh ấy còn nhớ dai hơn tôi ấy chứ. Những chuyện đáng xấu

hổ như thế mà cũng để ý được, thật là bó tay. Mặc dù, tôi đã thấy hơi bối
rối nhưng tôi cố tỏ ra lạnh lùng.

- Em quên hết rồi, mà sao thế ?

Công nhận, không biết hồi có bầu tôi, mẹ đã ăn gì mà lớn lên tôi có

khả năng diễn xuất và bịa chuyện siêu phàm đến thế. Tôi không những tự
khâm phục mình mà còn phục sát đất cả mẹ tôi nữa. Lãng Tử chả cần nhìn
phản ứng của tôi, anh ấy nói tiếp.

- Lúc đầu, anh thấy em thật là dở hơi !

- Cái gì ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.