CHÀNG CÔNG TƯỚC BÍ ẨN - Trang 167

điều này chứ?” Theo cái giọng điệu cứ như là chuyện hiển nhiên đó, nàng
cảm thấy đúng là thử một chút cũng chẳng hại gì. Nàng đặt bát tuyết xuống
và cùng anh quay ngược ra hành lang. “Cô tin ta chứ?”

Vấn đề không phải là tin anh hay không. Vấn đề là nàng có tin tưởng

chính mình hay không. Cứ mỗi lần định bước ra ngoài, nàng lại thấy sợ hãi.
Nhưng nàng chỉ giữ suy nghĩ đó cho riêng mình. “Ý anh là sao?”

“Cho ta thấy cô có thể đi được bao xa”, anh nói.

“Tôi đã nói với anh rồi, tôi không thể bước ra ngoài.”

“Vậy thì bước tới cửa”, anh ra lệnh. “Mở cửa ra nếu được.”

Victoria đứng im quan sát anh. Mặc dù kế hoạch của anh có vẻ hợp lí

nhưng nàng vẫn cảm thấy không thoải mái với cái cách anh nhìn mình.
Nàng do dự, không muốn đi bởi vì nếu làm thế anh sẽ có thể lập tức trông
thấy nàng yếu đuối đến thế nào.

Sự căng thẳng dâng lên trong lòng, càng tiến dần về phía cửa, nàng

càng cảm thấy hơi lạnh như ngấm sâu hơn vào da thịt. Từng bước, từng
bước một, nàng tiến tới gần hơn cho đến khi chỉ còn cách cánh cửa hai sải
tay.

“Cô chạm vào cửa được chứ?”, anh hỏi.

Nàng lắc đầu. Trái tim đã bắt đầu đập rộn lên trong lồng ngực, cả cơ

thể trỗi lên sự kích động từ những sợ hãi vô nghĩa. Thứ duy nhất ngăn
không cho nàng trốn tránh chính là ánh mắt theo dõi lặng lẽ của anh.

Anh tựa người lên cây gậy, bước đến cạnh bên nàng. “Nắm lấy tay

ta.”

“Tôi không ra ngoài đâu”, nàng cảnh báo. “Chưa được.” Chỉ nghĩ đến

chuyện anh sẽ ép mình bước thẳng ra khung trời băng giá bên ngoài, tay
nàng bắt đầu run lên. Nỗi sợ hãi tăng dần lên, xâm chiếm toàn bộ cơ thể,
nàng biết lần này cũng sẽ thất bại như mọi lần trước thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.