CHÀNG CÔNG TƯỚC BÍ ẨN - Trang 189

Nếu như anh chịu ở lại…

Anh cầm một quân Tốt trắng, đưa tay vuốt ve những đường cong của

quân cờ. Anh không thể quay lại ngày xưa ấy và thay đổi sai lầm của mình.
Không bao giờ anh có thể khiến mẹ trở về được nữa.

Anh đặt quân cờ xuống và nhìn thấy bức thư để ngỏ mà Victoria đang

đọc dở. Anh biết đọc lén thì không đúng chút nào nhưng cái cụm từ
Aphrodite’s Unmentionables đập vào mắt anh. Sao em gái của Victoria lại
đề cập đến một chuyện không phù hợp như thế trong thư? Anh đọc đến
phần ghi chú, giật mình khi nhìn thấy danh sách những món hàng đã được
đặt - Áo ngực lót lụa, áo váy mặc trong đêm tân hôn. Và cả màu sắc của vật
liệu cũng đáng chú ý, đều là những thứ màu tội lỗi, tất cả đều sang trọng, và
phải thật mềm mại cho làn da phụ nữ.

Và có thật là tiểu thư Victoria ẩn dật và trầm lặng lại là người tạo ra

tất cả những món này sao?

Anh đứng lên, tựa người vào cây gậy, bước ra hành lang. Anh nhìn về

trước, thấy Victoria đang nhỏ nhẹ nói chuyện với một phụ nữ, giải thích cho
bà hiểu những gì mình muốn. Có cả đống vải chất đầy trên bàn ăn và anh
thấy nàng đang cầm trong tay thứ gì đó trông như phiến sừng hàm cá voi.

Anh nheo mắt. Chúa ơi, chẳng lẽ chuyện này là thật sao?

Nàng đang cho bọn họ thấy những tấm vải dài mà Cain Sinclair đã

mua. Lụa, satin và ren đủ màu để may quần. Anh nhớ tới những lời nói lúc
trước của Victoria, rằng quần áo mà nàng đưa cho Siclair có màu đen và có
ren.

Khi tưởng tượng đến việc nàng mặc trên người thứ áo lót đó, nghĩ tới

lớp vải đen dán trên làn da như lụa của nàng, nghĩ tới khuôn ngực nàng bị
phủ bởi một lớp ren mỏng, anh thấy thực sự kích động. Anh không bao giờ
nghĩ nàng thuộc kiểu phụ nữ có thể may những thứ trang phục như vậy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.