CHÀNG CÔNG TƯỚC BÍ ẨN - Trang 187

“Cô có thể tự ngồi xuống được chứ?”, anh hỏi. “Hay yêu cầu như thế

là hơi nhiều?”

Nàng đưa mắt nhìn ra cửa trước. Cánh cửa thẳng đứng như một người

lính gác canh giữ nàng. Và dù chuyện này có làm nàng khó chịu, nàng vẫn
tiến lên một bước và ngồi xuống bên ngoài tấm khăn trải giường. Jonathan
mỉm cười, ngồi xuống đối diện. “Đó, thấy chưa, cũng chẳng phải là chuyện
khủng khiếp gì lắm.” Anh đưa cho nàng một đĩa thịt gà có phết kem rau
bina và một miếng bánh mì trong khi nàng rót cho anh một tách trà, thả vào
đó ba viên đường.

Cả hai bắt đầu ăn và dù rằng nàng vẫn còn cảm thấy căng thẳng

nhưng thật ra nó cũng không quá tệ như nàng nghĩ. Nàng ngồi đối diện anh
và khi cả hai dùng xong bữa trưa, anh hỏi, “Cô thấy thế nào?”

“Vẫn còn lo lắng,” nàng thừa nhận. “Nhưng tôi thật sự đã làm được

đến thế này rồi.”

Anh nâng ly ra hiệu chúc mừng. “Đúng thế.” Cuộc trò chuyện bị gián

đoạn bởi tiếng gõ cửa. Jonathan cố đứng dậy nhưng anh bị mất thăng bằng.
Cây gậy rơi xuống nền nhà và Victoria bước đến cạnh anh. Nàng đỡ tay
anh, giúp anh đứng lên.

Khi đã đứng vững, anh vẫn giữ tay nàng một hồi. “Xem xem cô đã

làm được gì.” Anh vẫn giữ chặt tay nàng và giờ nàng mới nhớ nhận ra mình
đang chạm vào cửa. “Cô muốn mở nó ra chứ?”

“Kh… Không phải với mấy cái đĩa này.” Nàng giật tay khỏi tay anh

và bà Larson bước đến, giúp nàng dọn bữa dã ngoại sang bên. MacKinloch
ra mở cửa trong khi bà quản gia dọn dẹp phần còn lại của bữa trưa.

Tim Victoria đập liên hồi, nhưng dù đã rút lui, nàng vẫn cảm nhận

được cảm giác của chiến thắng tuy chỉ là đôi chút. Trong lúc giúp Jonathan,
nàng đã thật sự chạm tay vào cánh cửa mà không hề sợ hãi. Nàng chẳng hề
thấy sợ chút nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.