CHÀNG CÔNG TƯỚC BÍ ẨN - Trang 20

Amelia gật đầu. “Không đủ chỗ ở, và cũng không đủ thức ăn cho tất

cả mọi người. Có người còn đòi giành lại đất và giết chết Bá tước
Strathland.”

Victoria bước đến gần cửa sổ. Ở khoảng cách này, nàng có thể nhìn

thấy những cụm khói bốc lên từ khu lán trại. Một đứa trẻ lang thang trong
tuyết, tóc cô bé được trùm bằng một miếng vải sọc, quần áo vụn hơn rẻ
rách. Nàng thấy lòng mình nặng trĩu khi chứng kiến người ta phải chịu
đựng thế này. Nàng ước gì gia đình mình có điều kiện hơn để có thể cho họ,
nhưng còn quá nhiều người. Tệ hơn là thức ăn lại quá ít nên cũng chẳng
ngạc nhiên gì khi người ta bắt đầu quay sang trộm thức ăn của kẻ khác chỉ
để con cái có cái ăn. Mùa đông lại càng khắc nghiệt hơn, và mẹ của Victoria
đã gửi thêm tiếp tế từ Luân Đôn, đơn giản là vì mục đích sống còn của họ.

“Chị không thể ở lại đây một mình khi mà mọi người đều đi hết.”

Gương mặt Amelia lộ rõ vẻ kiên quyết. “Nếu bọn họ tấn công ngôi nhà thì
sao?”

“Chúng ta đã cho họ nơi để trú ẩn,” Victoria nhắc nhở. “Họ sẽ không

có lý do gì quay lưng lại với chúng ta. Và cũng chỉ là tạm thời cho đến khi
họ tìm được một nơi ở mới.” Nàng muốn tin vào điều đó, và thầm cầu
mong sao những người nhà MacKinloch đã rời khỏi trước khi mấy vụ đánh
nhau trở nên tồi tệ hơn.

“Nhưng làm vậy là không an toàn,” Amelia phản bác. “Không có cha

ở đây…” Lời nói như vỡ vụn, mắt nàng ngân ngấn nước. Cha của họ - Đại
tá Henry Andrews – giờ là Nam tước Lanfordshire đã chiến đấu ở Tây Ban
Nha suốt ba năm qua. Không ai biết khi nào ông sẽ trở lại.

Hay là liệu ông có còn trở lại được hay không.

Victoria nắm tay em gái an ủi. “Hầu hết những người đó đều không

biết chị ở đây. Còn những người biết chuyện thì cũng hiểu là chị không bao
giờ ra khỏi nhà. Chị cũng đâu phải mối đe dọa cho bất kỳ ai.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.