CHÀNG CÔNG TƯỚC BÍ ẨN - Trang 200

mình cần phải giúp nàng, anh phải làm gì đó vì người khác một lần trong
đời. Dù sao thì đây cũng đang là thời khắc của Giáng sinh.

“Sớm thôi, cô sẽ phải đến thăm mấy người tá điền”, anh nhắc nhở.

“Để kiểm tra công việc của họ.”

Nàng lắc đầu. “Tôi muốn họ trở lại nhà này hơn.”

Anh đưa tay nàng vươn tới gần nắm cửa, những ngón tay nàng trở

nên lạnh như băng. “Làm sao cô biết họ sẽ không may đồ giành cho bọn gái
điếm?”

Victoria rụt tay khỏi nắm cửa. “Chỉ là chúng tôi may thứ quần áo…

khác biệt, không có nghĩa là chúng tôi quyết định sẽ thiết kế quần áo cho
những người như thế. Một vài bộ nội y được…” Nàng im bặt, nét mặt thay
đổi như thể vừa có điều gì đó thoáng qua đầu. Nàng hít một hơi, nhìn anh.
“Anh nói đúng, tôi chưa bao giờ nghĩ theo cách đó nhưng chúng tôi đơn
giản chỉ cần phải làm thế.”

“Làm thế nào?”

Victoria rời khỏi vòng tay của anh, tách người ra rồi chạy vội lên cầu

thang. “Tôi cần giấy viết.”

Anh trừng mắt nhìn nàng tự hỏi không biết nàng vừa nghĩ ra chuyện

gì. Một phút, rồi năm phút, anh nhận thấy nàng không muốn trở lại. Nó
khiến anh cảm thấy mình đã hoàn toàn bị bỏ rơi rồi.

Jonathan đi tới chỗ cầu thang, cân nhắc xem có nên đợi thêm nữa hay

không. Cuối cùng anh quyết định thỏa mãn sự tò mò của bản thân. Anh tì
người lên lan can, cố gắng dò từng bước lên tầng trên. Khi tới bậc nghỉ đầu
tiên, anh gọi to, “Tiểu thư Andrews”.

Không có tiếng trả lời.

Anh làu bàu rồi cố nâng cái chân vô dụng bước tiếp. Có một cánh cửa

phòng còn hé mở, và anh khập khiễng bước về hướng đó. Jonathan gõ cửa,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.