Anh không muốn thảo luận dù rằng đã ngầm quyết định sẽ giúp họ
thanh toán hết những khoản nợ. Tiền bạc chẳng là gì với anh và đó lại là
điều tối thiểu anh có thể làm cho gia đình này để trả ơn cứu mạng của
Victoria.
Nàng tần ngần đứng gần bên cửa và anh lại hỏi thêm một câu thu hút
sự chủ ý của nàng, “Còn em út của cô thì sao? Tôi nhớ cô có tất cả bốn chị
em gái, đúng không?”
“Đúng vậy, Amelia mới mười sáu và con bé có tài khiến người khác
cứ răm rắp làm theo những gì nó muốn. Thậm chí nó còn có thể bán lông
cho cừu nữa kìa”, Victoria nhận xét.
Cả hai đang đứng ngay trước cửa và Jonathan vẫn còn đang nắm lấy
tay nàng. Nàng trở nên nhợt nhạt, ánh mắt dán xuống sàn nhà. Cử động
cứng ngắc của nàng cho anh biết, “Cô vẫn chưa sẵn sàng bước qua ngưỡng
cửa này sao?”
“Không,” giọng nói vô cảm như thể nàng đang cố kìm nén nỗi sợ hãi
vô bờ. Thấy dáng vẻ cố chống chế của Victoria, anh có thể thấy tất cả
những gì nàng muốn làm chính là bỏ chạy.
Anh buông lỏng tay nàng, lúc này anh mới nhận ra nàng đang giữ rịt
lấy tay mình như thể anh chính là sức mạnh giúp nàng đứng được ở chỗ
này. Như thể nàng thật sự cần anh.
Trải nghiệm từ những năm tháng cô đơn lướt qua anh. Tay anh bao
bọc quanh người nàng. Mấy năm qua, anh đã làm mọi cách để biến mình
thành người giàu có nhất nước Anh. Và càng giàu có, cuộc sống lại như
càng trống rỗng hơn.
Chỉ đến lúc này. Khi người phụ nữ này nhìn anh như một người đàn
ông, không phải một ngài công tước. Và càng hiểu nàng, anh lại càng nhận
ra nàng thật sự là một người hiếm có. Nàng có vượt qua được sự sợ hãi của
bản thân hay không là điều mà anh không thể nói trước. Nhưng anh thấy