CHÀNG CÔNG TƯỚC BÍ ẨN - Trang 207

Nàng nắm chặt đôi găng tay, đưa mắt nhìn ra ngoài. Những bông

tuyết đang quất mạnh vào cửa sổ, vẽ nên vô số đường nét dưới anh nến đặt
bên bệ cửa. Nàng vẫn không tin chuyện đó có thể xảy ra. Dù rằng đã bước
ra được đến cửa chính, nhưng chỉ có thế, nàng không thể đi được xa hơn.

“Tôi không biết phải nói gì nữa.”

“Chỉ cần nói cám ơn thôi.” Anh đưa tay lấy gói quà cuối cùng, lắc

nhẹ. Gói quà nhỏ nhắn, độ khoảng bàn tay. “Không biết đó là gì nhỉ.”

Đầu tiên nàng không nhận thấy mảnh lá cây màu xanh. Nhưng rồi khi

nhìn thấy những quả mọng màu trắng, nàng sững người.

“Giờ thì,” anh nói, “đây là thứ mà ta muốn nhất”.

“Cây tầm gửi,” nàng thì thầm. Nàng không biết anh kiếm được thứ đó

từ đâu nhưng nàng hiểu ý nghĩa của món quà này.

Thật nguy hiểm nếu phải hôn anh lần nữa, bởi vì mỗi món quà anh

tặng lại phá hủy thêm tầng nữa rào cản dẫn vào trái tim nàng. Rồi khi anh
đi, nàng sẽ lại càng cảm thấy cô đơn hơn trước. Nỗi đau đó còn hơn tưởng
tượng của nàng rất nhiều.

Jonathan vươn người nắm lấy tay nàng. “Thời gian của chúng ta

không còn nhiều nữa.” Anh giữ cây tầm gửi trong tay, nói thêm, “Cũng
không có ai trông thấy chúng ta. Sẽ không có ai chỉ trích hay nói rằng
chuyện này không phù hợp”. Anh đứng lên, kéo nàng đến gần, lùa nhánh
tầm gửi vào làn tóc. “Câu hỏi là, em có đủ dũng khí không?”

Nàng đứng yên trừng mắt nhìn anh cảm nhận được nỗi sợ hãi đang

tràn lên trên mắt. “Em không biết đây có phải chỉ là vấn đề có dũng khí hay
không.”

Anh đặt tay lên vai nàng. “Em không muốn hôn ta lần nữa sao?”

Nàng cúi mặt, tựa đầu vào cằm anh. “Anh sẽ rời khỏi Scotland. Nếu

em lại hôn anh lần nữa, nó chỉ càng khiến em mơ đến những thứ mà em

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.