CHÀNG CÔNG TƯỚC BÍ ẨN - Trang 206

“Đúng thế. Và nếu cô muốn chia cho tôi một ít thì tôi cũng không

thấy phiền gì đâu. Dù sao đó cũng là miếng cuối cùng.”

“Anh thật hào phóng,” nàng trêu, bẻ một mẩu và đưa nó cho anh.

Nhưng thay vì nhận lấy miếng bánh, anh lại nắm tay nàng đưa tới miệng
mình, môi anh phớt trên da nàng khi anh cắn miếng bánh.

Sự tiếp xúc với đôi môi đó khiến nụ cười nàng nhạt dần. Anh đang

trêu đùa nàng trong một trò chơi mà nàng không bao giờ có cơ hội thắng.
Nàng có thể nhìn thấy ham muốn và khao khát trong đôi mắt anh, nó khiến
nàng lại muốn nhiều hơn nữa.

Để khuấy động cảm xúc của cả hai, nàng rướn người lấy món quà thứ

hai, một cái gói to hơn. “Chắc là cái này dành cho anh.”

Jonathan xé cái túi giấy, lấy ra đôi giày của mình. Nàng không hề

nhận ra anh đã tháo giày. Thấy thái độ bối rối của nàng, anh giải thích, “Cái
này có ích lắm đấy, nhất là khi ta khiêu vũ với cô”.

Nàng lắc đầu. “Tôi không khiêu vũ đã nhiều năm rồi.” Nàng không

biết liệu mình có còn nhớ nổi bước nhảy nào không nữa.

“Đó là một món quà dành cho cả hai chúng ta”, anh nói. “Cô sẽ ở

trong vòng tay ta.”

Nàng nhìn anh. “Anh lại mang tôi ra làm trò đùa sao.”

Anh nghiêng người trước, hơi cúi xuống. Trong đôi mắt xanh như có

ngọn lửa đang bùng lên, dâng tràn thứ cảm xúc mà nàng không hiểu nổi.
Không phản ứng trước lời buộc tội của nàng, anh bảo, “Mở gói quà cuối
cùng đi”.

Victoria đưa tay lấy túi quà nhỏ anh cầm và tìm được một đôi găng

tay. “Cái này dùng để làm gì?”

“Để giúp cô ấm áp khi bước ra ngoài lần đầu tiên.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.