CHÀNG CÔNG TƯỚC BÍ ẨN - Trang 227

anh ta cưới con. Anh ta bị bắn và con chỉ chăm sóc anh ta mà thôi. Chuyện
chỉ có thế.”

Nàng cố bình tĩnh nói, hy vọng mẹ sẽ chẳng thể nhận thấy điều gì.

Nàng quay người về phía bàn ăn lớn bằng gỗ sồi, đặt nắm tay lên mặt bàn
bằng gỗ, cố che đậy cảm xúc của mình.

“Dù vậy, mẹ cũng sẽ nói chuyện với anh ta.” Beatrice cởi bỏ nón và

mặt bà lúc này trông không khác chi một viên thẩm phán đang chuẩn bị
tuyên án tử hình.

“Con sẽ không chấp nhận đâu”, Victoria ngắt lời. “Nếu mẹ buộc con

phải làm đám cưới, buộc con phải lấy anh ta thì câu trả lời là không đời
nào.”

Nàng biết mình là loại người gì – chỉ là một con nhỏ nhát như cáy,

nếu buộc Jonathan phải kết hôn với mình thì chỉ càng khiến anh thêm oán
hận mà thôi. Và suốt mấy tuần vừa qua khi những giấc mơ chìm sâu trong
lòng nàng dần được đánh thức, nàng lại càng chẳng thể chịu nổi sự khinh
miệt của anh.

“Vậy chúng ta phải làm sao?” mẹ nàng phản bác. “Chẳng lẽ con

không quan tâm gì đến những lời người ta nói về mình sao, và cả sự xấu hổ
mà con sẽ mang tới cho cha nữa?”

Nếu xét tời chuyện nàng còn may cả áo lót, thì có vẻ tình huống của

nàng còn đáng chú ý hơn. “Cứ để ngài Nottoway đi đi,” nàng thuyết phục.
“Chúng ta cũng sẽ không nói gì về chuyện này. Cứ để mọi thứ bình thường
như từ trước tới giờ.”

“Mẹ thật không hiểu con”, Beatrice nói nhỏ. “Hôm nay là lần đầu tiên

mẹ thấy con bước chân ra khỏi cánh cửa đó. Hẳn nhiên anh ta phải có ý
nghĩa gì đó với con.”

Chính vì anh ấy có ý nghĩa với con nên con mới phải để anh ấy được

tự do, Victoria nghĩ. Suy nghĩ buộc Jonathan phải kết hôn với mình dường

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.