CHÀNG CÔNG TƯỚC BÍ ẨN - Trang 307

và ước gì không phải sống trong ngôi nhà này. Mỗi khi trở về đây, anh lại
nhớ tới cha mình.

Nếu đây không phải tài sản thừa tự, thì ngay ngày mai anh sẽ bán nó.

Nhưng vì không thể nên mỗi khi về đây, anh chẳng thà ở yên trong nhà
đóng kín cửa. Anh muốn bảo vệ Victoria khỏi những vấn đề bị bàn tán của
gia đình.

Thức ăn được mang đến và Victoria cám ơn anh hầu, nếm thử món

súp. Nó làm anh nhớ lại bữa tối mà họ đã cùng ăn chung khi ở Scotland và
lần đầu tiên anh hôn nàng. Cách nàng nhấm nháp thìa thức ăn khiến anh
không thể không chú ý đến đôi môi đó.

Một lọn tóc vàng rơi trên ngực, và trong đầu anh lại hiện lên hình ảnh

những lọn tóc xổ trên khuôn ngực trần. Anh muốn được thấy nàng từ từ cởi
bỏ quần áo trên người, muốn cơ thể cả hai quấn lấy nhau cho đến khi bản
thân lạc lối trong nàng. Nhưng sự mất kiểm soát lúc trước khiến anh do dự.

“Em đến đây một lát được không?” Anh mở rộng vòng tay và nàng

đặt miếng vải sang bên, đứng lên khỏi ghế. Anh nắm lấy tay nàng, đưa nàng
đến gần cửa sổ. Nàng đã kéo rèm nhưng anh mở nó ra. Bên ngoài trời đã
tối, chỉ vài ánh sáng đèn lồng le lói trên đường hoặc lướt ngang qua. Tiếng
bánh xe ầm ầm mất hút trong khi sương mù dập dềnh trong ánh nến màu hổ
phách.

“Còn cả thế giới rộng lớn mà em chưa từng được thấy, Victoria. Một

ngày nào đó anh muốn cho em thấy tất cả.” Anh giữ chặt nàng trong vòng
tay mình, buộc nàng phải nhìn ra ngoài. Cơ thể nàng tỏa ra mùi hương
thoang thoảng như hoa, anh hít hít nơi cổ, đôi tay siết chặt. “Chúng ta sẽ rời
khỏi Luân Đôn và trở lại Scotland. Chỉ riêng chúng ta.”

“Em thích thế”, nàng thì thầm. “Nhưng trước hết em cần phải đối mặt

với Luân Đôn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.