CHÀNG CÔNG TƯỚC BÍ ẨN - Trang 387

“Anh đã đến đây nhanh nhất có thể,” anh đáp. Anh giữ tay nàng thật

chặt trong tay mình, cẩn thận đỡ nàng lên, rồi nàng thấy như mình được
nâng lên ngựa. “Em có đau không? Đứa bé…” Lời nói vỡ vụn như thể anh
không thể nói thành lời nỗi sợ hãi khủng khiếp nhất.

Victoria chậm chạp liều mở mắt. Khi nhìn thấy hình dáng mờ mờ của

ngài công tước, nàng không ngăn được nước mắt. Đó là nước mắt pha trộn
giữa niềm vui được nhìn thấy anh và cả sự sợ hãi nếu mất đi đứa bé.

“Đau quá,” nàng thừa nhận, “Em không biết mình có thể giữ được em

bé hay không.”

“Anh xin lỗi,” anh thì thầm, hôn nhẹ lên thái dương nàng. “Anh đã sai

khi rời khỏi em lâu đến thế.” Anh ôm siết nàng thật chặt, thì thầm bên tai
nàng, “Em là tất cả của anh.”

“Đưa em về nhà đi,” nàng khẩn khoản, vùi mặt vào cổ anh, “Làm ơn

đi.”

Anh ôm nàng, để nàng ngồi lên đùi mình để không chịu sóc nhiều.

“Melford định dùng em để đe dọa anh,” nàng thì thầm, “Gã bá tước muốn
kiểm soát tất cả đất đai ở đây của cha mẹ và của cả anh nữa.”

“Anh sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu.” Anh giữ nàng nép sát vào

mình, và nàng ôm chặt lấy anh trong khi anh ra roi thúc ngựa. Nàng không
dám mở mắt, chỉ cố gắng nhìn chằm chằm con đường trước mặt. Thung
lũng nằm bên dưới, được những rặng núi che chở, những ngọn đồi xanh ướt
sũng tuyết tan. Dù rằng bên ngoài trời vẫn còn rất lạnh nhưng nàng lại
chẳng thấy lạnh chút nào. Jonathan đã phủ áo khoác của mình quanh người
nàng như thể nàng là món quà quý báu nhất của anh. Nàng cảm nhận được
vòng tay chồng đang ôm chặt lấy mình và những lời thân mật thì thầm rót
bên tai.

Khi cả hai tới Đồi Eiloch, nàng trông thấy ngôi nhà trước đây của anh

đã được mở rộng, thêm một chái nhà mới. Xung quanh nó là hàng chục căn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.