CHẶNG ĐƯỜNG MƯỜI NGHÌN NGÀY - Trang 146

Đi được khoảng mười ki-lô-mét, khát và đói ập đến, lại gặp quán bán đồ

nhậu, chúng tôi dừng chân.

Người chủ quán tuổi độ tứ tuần, có bộ râu quai nón dữ tợn nhưng thái độ

rất nhã nhặn, đon đả mời chào.

- Cho hai bát tô hủ tiếu. - Anh Bôn gọi.

- Giấu sao nổi hả chú? - Người chủ quán nói, kèm theo cái nhìn thông

cảm, như nhắc chúng tôi phải cẩn thận vì gần đây có bốt bảo an và một trạm
gác của dân vệ.

Dân rất tin, từ đây trở vào, họ tìm cách đến gần hỏi chuyện, có cả người

nói giọng Bắc. Chúng tôi không còn cách nào khác là tìm cách lảng tránh,
chỉ dạ dạ mỗi khi dân nói chuyện gợi ý thăm dò.

Đến Đồng Sổ lại gặp tiệm nhậu, đưa mắt liếc nhìn thấy lố nhố bọn lính

ngụy ngồi trong đó.

- Đi thôi. - Anh Thế Bôn giục.

- Đi lúc này là lộ ngay. - Tôi nói tiếp. - Biết đâu chúng đặt người theo

dõi, ta cứ giữ vẻ đàng hoàng thản nhiên vào như những khách qua đường
ghé để ăn nhậu.

Thế là một nguy hiểm đã vượt qua. Từ Đồng Sổ vào Lai Khê, dân thấy

chúng tôi vóc dáng khỏe mạnh, đưa mắt nhìn tỏ vẻ thiện cảm và ghé vào tai
nhau thì thầm “đúng là người ngoài Bắc mới vô”. Một số ít đoán đúng
chúng tôi là Quân giải phóng mời lên xe đò đi cho đỡ mệt. Từ đây quang
cảnh tấp nập đông vui. Có người từ Lai Khê, Bến Cát ngược lên để tránh
Mỹ, có người từ An Lộc, Chơn Thành xuôi về Bình Dương buôn bán.

Đây là một thuận lợi để chúng tôi dễ lẫn vào dân hợp pháp tiếp cận địch

nắm địch; và cũng được dịp nghe dân bàn tán với hai luồng trái ngược: Mỹ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.