CHẶNG ĐƯỜNG MƯỜI NGHÌN NGÀY - Trang 49

“lệnh đặc biệt” nói trên, thì Bác đã rất ung dung thư thái “chống gậy lên
non xem trận địa”, đang cài thế.

Sáu giờ sáng ngày 16 tháng 9 (trùng hợp với ngày Bộ chỉ huy quân đội

Pháp thực hiện kế hoạch đánh chiếm thị xã Thái Nguyên để hỗ trợ cho quân
Pháp rút khỏi Cao Bằng), đạn pháo ta theo lệnh Bác đã nổ vang tại cứ điểm
Đông Khê.

Trận đánh quyết định mở màn chiến dịch bắt đầu.

Cuộc chiến đấu diễn ra liên tục suốt một ngày và một đêm, mãi mười

giờ sáng ngày 17 chúng tôi mới chiếm được các đồn ngoại vi của cụm cứ
điểm Đông Khê.

Ở hướng đông bắc, trung đoàn 174 chiến đấu cực kỳ dũng cảm, gương

La Văn Cầu, chiến sĩ đánh bộc phá không do dự, nhờ đồng đội chặt cánh
tay bị thương để khỏi bị vướng, tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ đã cổ vũ
chúng tôi rất nhiều. Nhưng ở hướng đó đang gặp khó khăn, địch từ hầm cố
thủ dồn lực lượng tổ chức phản kích đánh bật ta ra ngoài cứ điểm.

Ở hướng tiểu đoàn 130 chúng tôi, cả ngày 17 địch cũng liên tục phản

kích hòng chiếm lại khu vực đã mất, ta và địch giành nhau từng tấc đất.
Nhưng ta vẫn chiếm giữ toàn bộ khu Phủ Thiện, tạo thế áp sát vào đồn
chính từ hướng đông nam.

Gặp tôi, Trần Cừ hậm hực:

- Thế này là không ổn! Ta bị địch phản kích là do hướng bắc chưa đánh

tốt. Hiệp đồng kiểu này thì nguy đấy!

Đúng là nếu đêm qua trung đoàn 174 hoàn thành nhiệm vụ chắc chắn

không có chuyện địch phản kích ngày hôm nay. Nhưng chiến đấu là một
cuộc đọ sức quyết liệt, đâu phải dễ dàng, trơn tru như ta dự kiến. Địch cũng
có phản ứng chứ, càng quyết liệt khi chúng bị dồn vào bước đường cùng. Ta

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.