CHẶNG ĐƯỜNG MƯỜI NGHÌN NGÀY - Trang 60

tiến công rời rạc, không kiềm chế được hỏa lực địch, nên bộ đội không
xung phong lên được. Một nguyên nhân không kém phần quan trọng thuộc
về tinh thần trách nhiệm, tác phong của người chỉ huy chúng tôi: đó là việc
tổ chức theo dõi địch không chặt chẽ. Khi giao nhiệm vụ lúc chiều, là đánh
địch trong tình huống không có rào kẽm gai, nhưng tối đến địch cho rải
hàng rào kẽm gai bùng nhùng. Tuy chỉ là loại rào dã chiến, tạm thời, nhưng
khi bộ đội ta đánh vào, bị bất ngờ, phải dừng lại khắc phục bằng cách bộc
phá, đội hình bị ùn tắc. Đó chính là lúc địch có điều kiện tập trung hỏa lực
sát thương ta.

Thế là nhiệm vụ tiến công đêm 6 không thành.

Không ngờ hận Bản Vây lại đến với chúng tôi!

Ngay đêm hôm đó, Đảng ủy trung đoàn họp, đề ra biện pháp củng cố

trận địa dã chiến đề phòng địch phản kích khi trời sáng, ổn định tư tưởng bộ
đội, giải quyết đưa nhanh thương binh về tuyến sau và bàn kế hoạch tiếp tục
chiến đấu trong tình huống ban ngày.

Nếu chiều hôm trước chúng tôi mong trời chóng tối, thì đêm nay chúng

tôi mong trời mau sáng để trả hận.

Ngày 7 tháng 5, mặt trời vừa ló rạng, tôi gọi điện lên anh Lê Trọng Tấn,

đại đoàn trưởng đề nghị cho tiến công tiếp.

Từ đầu dây bên kia có tiếng anh Tấn:

- Còn đủ sức không?

- Báo cáo, đủ!

Vẫn có tiếng điện sôi qua ống nghe nhưng không có tiếng nói. Hay là có

sự cố. Tôi vẫn áp chặt tai vào ống nghe hồi hộp chờ đợi. Khoảng năm giây
sau lại có tiếng anh Tấn:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.