CHẶNG ĐƯỜNG MƯỜI NGHÌN NGÀY - Trang 82

vợ chồng, của lo toan và trách nhiệm, vì một mình với năm con nhỏ sẽ
chống đỡ thế nào với cuộc sống, công tác (vợ tôi lúc này là nhân viên của
phòng tài chính huyện Phổ Yên), với cả tình hình đất nước đang rất căng
thẳng: không quân Mỹ đã bắt đầu đánh phá miền Bắc, cuộc sống thời chiến
đang đến gõ cửa từng nhà, ở bất cứ đâu. (Sau này được biết những ngày vất
vả lo toan ấy vợ tôi đã sút tám cân).

Giờ lên đường đã đến. Thế là chưa đầy một tiếng, mọi chuyện chung

riêng đã xong.

Tạm biệt vợ con, tạm biệt các anh trong Bộ tư lệnh sư đoàn.

Tạm biệt phố Phổ Yên còn nghèo về vật chất mà giàu tình nghĩa, đã để

lại trong tôi những kỷ niệm không quên về những ngày hòa bình ngắn ngủi,
đã giúp đỡ gia đình tôi thật nhiều trong những ngày tôi đi xa.

Đường vắng, xe chạy nhanh đến Hà Nội trước 4 giờ sáng.

Thực hiện quy ước, tôi tranh thủ ghé thăm anh Tô Ký - như đã hứa đi

hay không cũng đến báo tin.

Được biết tôi lên đường ngay sáng nay, anh rất vui, lúc chia tay anh rơm

rớm nước mắt. Lấy khăn tay lau vội, anh nói:

- Lời hứa hai nay được một. Đến nơi nhớ kêu tôi cùng vô nghe!

Tôi bắt tay tạm biệt. Anh bước theo giúi vào tay tôi chiếc đồng hồ:

- Kỷ niệm, vào trong đó làm phương tiện tính toán hiệp đồng.

Tôi xúc động muốn khóc:

- Cám ơn anh!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.