CHẶNG ĐƯỜNG MƯỜI NGHÌN NGÀY - Trang 85

Sang ngày thứ tám, tàu cập cảng Công-pông-xom (trước gọi là Xi-ha-

núc-vin).

Mọi thứ nhất nhất chúng tôi đều làm theo sự chỉ đạo vô hình nào đó

nhưng rất chặt chẽ, cụ thể và khoa học.

Như thường lệ chúng tôi ăn sáng, nhưng bữa nay ngon hơn, ăn được

nhiều hơn, có lẽ vì đã được hưởng không khí của đất liền, quan trọng hơn là
sắp được gặp bạn bè đồng chí, được gặp cấp trên giao nhiệm vụ cụ thể.

Khoảng 9 giờ sáng, Đại sứ Trung Quốc tại Campuchia, đúng hẹn đi

chiếc xe du lịch màu lam xuống cảng, đã chờ sẵn ngay lối lên xuống cầu
tàu. Theo sự chỉ dẫn của bạn, hai chúng tôi khẩn trương lên bờ vào xe ngay,
chưa kịp đóng cửa, xe đã lăn bánh, tư trang hành lý đành bỏ lại dưới tàu.

Xe đi bốn người, để lại hai người, thay bằng hai chúng tôi để khi hải

quan bến cảng kiểm soát lúc xe vào bốn, khi trở ra vẫn đủ bốn, thế là được.

Qua khỏi bến cảng xe phóng với tốc độ nhanh, chủ khách đều im lặng

không chuyện trò, vì vẫn phải cảnh giác. Vả lại chúng tôi không biết nói gì
lúc này. Bình cảnh vật trên đường ư, đây là lần đầu mới qua. Hỏi chuyện
chủ ư, biết thế nào mà hỏi vì ngôn ngữ bất đồng.

Không khí yên lặng. Chỉ còn tiếng động cơ và tiếng bánh xe lăn. Tất cả

đều nhìn về phía trước một cách chăm chú và cảnh giác. Ai nấy đều thầm
mong tới đích an toàn càng sớm càng tốt.

Cảnh vật cứ xuất hiện, lùi nhanh về phía sau. Độ khoảng hai trăm ki-lô-

mét có một lối rẽ theo mũi tên chỉ dẫn - đường đi Phnôm Pênh, chợt thấy có
một xe ô tô chờ sẵn. Trong xe có hai người lớn và hai cháu nhỏ.

Chúng tôi được lệnh chuyển xe. Vừa ra khỏi xe này thì có tiếng từ xe

chờ sẵn:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.