CHÀNG GIẢNG VIÊN CẦM THÚ CỦA TÔI - Trang 120

“Oạch” một tiếng, Du Nhiên ngã xuống đất, không dậy nổi.

Khuất vân xoay người lại, vừa lấy khăn tay ra lau tay vừa thờ ơ nói với

Long Tường đang há hốc miệng: “Bạn học, thù tôi đã giúp cậu báo, câu lạc
bộ kịch cậu cũng có thể gia nhập, sắc trời không còn sớm, mời cậu ra về.”

Long Tường trước giờ không phải một người dễ đối phó, nhưng trước

mặt Khuất Vân, cậu ta cảm thấy mình vẫn còn kém lắm.

Dù sao cô nàng kia cũng đã bị dạy dỗ, Long Tường tự tìm đường lui, hừ

nhẹ một tiếng rồi bỏ đi.

Mà lúc này, Du Nhiên cứng đờ người trên mắt đất, cuối cùng cũng phải

thừa nhận một chuyện bản thân vô cùng không muốn thừa nhận – cô quả
thật là một cô gái nông cạn, chỉ nhìn đến vẻ ngoài của đàn ông.

“Vì sao lại đối xử với em như vậy?” Buổi tối, Du Nhiên một cước đá

văng cửa nhà Khuất Vân, vừa tức giận vừa oán hận hỏi ra những lời này.

Thế nhưng… trong phòng khách không có ai.

“Tôi ở đây.” Tiếng của Khuất Vân truyền từ trong phòng bếp ra, không

chút hoang mang, không chút chột dạ.

Du Nhiên chạy vội tới phòng bếp, hỏi lại lần nữa: “Vì sao lại đối xử với

em như vậy?”

Khuất Vân nhàn nhã pha cà phê: “Tôi đối xử với em như thế nào cơ?”

“Anh dùng bạo lực gia đình với em, anh không phải đàn ông!” Từ câu

từng chữ của Du Nhiên đều thấm đẫm máu và nước mắt.

“Theo tôi nghĩ, sự kiện này không phải như em tưởng tượng.” Khuất

Vân uống một ngụm cà phê, yết hầu vì động tác nuốt mà chuyển động rất
gợi cảm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.