CHÀNG GIẢNG VIÊN CẦM THÚ CỦA TÔI - Trang 127

nói cho Khuất Vân là tớ nói với cậu nhé.”

“Yên tâm đi.” Du Nhiên hứa hẹn: “Có chết tớ cũng không khai ra cậu.”

“Diệp Hồng nói với em anh và một cô gái thân mật uống cà phê trong

quán Starbucks số 13? Chuyện này có thật không?!” Du Nhiên đá văng cửa
nhà Khuất Vân, trực tiếp bán đứng bạn bè.

“Diệp Hồng? Chính là cậu trai lần trước tôi đã bảo em ít qua lại với cậu

ta?” Khuất Vân nửa nằm nửa ngồi trên sô pha, trên đùi đặt một chiếc máy
tính xách tay, đang soạn bài.

“Gái Diệp có phải cậu trai hay không không quan trọng, quan trọng là

rốt cuộc anh có đến Starbucks với một cô ả như cậu ấy nói không?” Du
Nhiên hỏi.

“Nếu là thật thì sao?” Khuất Vân hỏi ngược lại: “Em sẽ làm gì?”

“Em sẽ nguyền rủa anh!” Du Nhiên không cam lòng: “Lần trước em bảo

anh dẫn em đi ăn mì, anh ra sức từ chối, nay lại dám đi uống Starbucks với
người đẹp, anh thân là nhà giáo nhân dân, vì sao không ủng hộ ẩm thực
trong nước, ngược lại còn giúp bọn tư bản chủ nghĩa từng xâm lược nước ta
gia tăng thu nhập?”

“Sửa lại một chỗ, không phải tôi ghét ăn mì, mà là không thích ăn mì

với em.” Khuất Vân thản nhiên nói.

“Vì sao?” Du Nhiên cảm thấy mình bị đối xử bất công.

“Bởi vì khi em ăn luôn thích hút mì, khiến nước mì bắn lên mặt tôi.”

Ngón tay Khuất Vân không ngừng, tiếp tục gõ chữ.

“Đừng có chuyển chủ đề!” Du Nhiên bước nhanh tới trước mặt Khuất

Vân, sập máy tính lại: “Nói rõ tất cả cho em, gái Diệp của em nói có đúng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.