CHÀNG GIẢNG VIÊN CẦM THÚ CỦA TÔI - Trang 38

Tuy Du Nhiên không còn sức để nói nhưng cô vẫn lắc đầu như trước,

biểu thị sự kiên định.

Sau khi lắc đầu xong, Du Nhiên nhắm mắt nghỉ ngơi, để cho tất cả ân

oán tình thù tạm thời khép lại.

Vì đã mệt mỏi mấy ngày, buổi sáng lại trải qua cực hình 800 mét, tới

buổi chiều, đầu Du Nhiên bắt đầu quay cuồng, đau đớn, thân thể cũng mềm
nhũn, không còn sức lực.

Trong mê man, Du Nhiên loáng thoáng cảm giác được bạn cùng phòng

đang lo lắng nói chuyện với nhau, tiếp theo là tiếng gọi điện thoại, lảo đảo
một lúc sau, một bàn tay trắng mịn, lạnh lẽo phủ lên trán cô.

Du Nhiên vô thức dựa mặt vào gần bàn tay kia, muốn hưởng thụ thêm

nhiều cảm giác mát lạnh này hơn nữa, nhưng bàn tay kia lại rời đi rất
nhanh.

Tiếp theo là một cái ôm – Du Nhiên cảm giác cô đang được người ta bế

lên.

Cái ôm này… Nói thật, không quá thoải mái, rất cứng.

Du Nhiên cố gắng nâng mí mắt nặng nghìn cân lên, nhìn thấy một

gương mặt đẹp trai.

Ban đầu, cô chỉ cảm thấy có chút quen thuộc, sau đó tập trung nhìn lại,

phát hiện thì ra là Khuất Vân, chỉ là, thiếu đôi mắt kính kia.

Không có đồ vật quen thuộc, suýt chút nữa đã không nhận ra rồi.

“Nhìn tôi chằm chằm làm gì?” Khuất Vân bế cô ra khỏi ký túc xá nữ,

hơi thở không dồn dập, tim không đập nhanh, đặc biệt dễ dàng.

“Anh… thật sự là Khuất Vân?” Đầu óc Du Nhiên đang lắc lư, bay lượn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.