CHÀNG GIẢNG VIÊN CẦM THÚ CỦA TÔI - Trang 582

“Sau khi mẹ lấy bố con, Cổ Chí càng đánh thằng bé nhiều hơn, có một

lần, thằng bé bị thương khắp người, trốn từ trong nhà ra, ôm lấy chân mẹ,
khóc xin mẹ ở bên thằng bé.” Giọng nói của Bạch Linh có chút nặng nề,
khàn khàn: “Ngay sau đó, Cổ Chí tới, ông ta muốn mang thằng bé về. Lúc
đó, mẹ đang có thai con, không dám dùng sức, vì vậy, mẹ buông tay Thừa
Viễn, tận mắt mẹ đã thấy Cổ Chí đưa thằng bé đi… Sau lần đó, xương sườn
Thừa Viễn và chân thằng bé bị đánh gãy.”

“Mẹ vĩnh viễn không quên ngày mẹ tới bệnh viện thăm thằng bé, ánh

mắt Thừa Viễn nhìn mẹ, giống như… có thứ gì đó đã hoàn toàn bị dập tắt,
là thất vọng vô tận. Đúng vậy, người mà thằng bé vốn tưởng rằng sẽ là
người duy nhất trên thế giới có thể bảo vệ thằng bé, đến cuối cùng, ngay
trước mắt, lại không chút do dự buông tay thằng bé.”

“Mẹ vẫn luôn nói, mẹ coi thằng bé như đứa con do chính mình sinh ra,

nhưng nửa đêm tỉnh lại từ trong mơ, mẹ tự hỏi, nếu lúc đó người bị mang
đi là con, mẹ nhất định, nhất định sẽ quên mình mà che chở trước mặt con,
chứ không phải buông đôi bàn tay run run bất lực đang cầm chặt lấy tay mẹ
kia.”

“Nhưng, mẹ, mẹ vốn…”

Du Nhiên không nói tiếp nữa, nhưng Bạch Linh hiểu ý cô: “Vốn không

phải mẹ của Thừa Viễn phải không? Nhưng, ngay từ ngày đầu tiên Thừa
Viễn chào đời, thằng bé đã ở bên mẹ, thằng bé vẫn cho rằng mẹ là mẹ ruột
của nó, vẫn luôn ỷ lại mẹ, bảo vệ mẹ, coi mẹ là người thân nhất trên thế
giới. Mẹ cũng từng vô số lần thề với thằng bé, nói sẽ không bao giờ rời
khỏi thằng bé. Nhưng tới cuối cùng, mẹ vẫn buông tay…”

Du Nhiên không còn lời nào để nói nữa, việc duy nhất cô có thể làm chỉ

là ôm lấy đôi vai của mẹ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.