Mẹ ruột của anh, vì tiền mới sinh ra anh, bố anh, vì mục đích nối dõi tông
đường mới thừa nhận anh, mẹ nuôi, người duy nhất thích anh, thương yêu
anh từ nhỏ, lại rời khỏi anh trong khi anh cần bà nhất. Rất nhiều lần, anh đã
nghĩ, hoàn toàn không có ai chào đón anh, vì sao anh lại tới thế giới này?
Rất nhiều lần, khi bị bố đánh đến mức hấp hối, anh đều đã nghĩ, cứ thế chết
đi thôi, như vậy, đối với mọi người đều là một sự giải thoát, nhưng kỳ quái
là, lần nào vẫn còn một hơi thở cuối cùng, kéo dài hơi tàn, tiếp tục mục
nát.”
“Đừng nghĩ như vậy, anh nên quý trọng chính mình hiện tại, sống cho
tốt mới đúng.” Du Nhiên an ủi.
“Hiện giờ, điều anh muốn nhất, chỉ là một người.” Cổ Thừa Viễn nhìn
về phía Du Nhiên, đôi môi tái nhợt chậm rãi mở ra: “Thế nhưng, cô ấy hận
anh, hận không thể khiến anh biến mất khỏi thế giới này.”
“Anh trai.” Du Nhiên dời tầm mắt: “Nếu anh bằng lòng, em, và bố mẹ,
đều rất vui mừng được đón nhận anh, anh có thể coi mình là người nhà thật
sự của em và bố mẹ.”
“Du Nhiên, em biết điều anh muốn là gì.” Cổ Thừa Viễn chậm rãi nói:
“Anh muốn em làm người phụ nữ của anh, làm vợ anh, không phải chỉ là
em gái.”
Du Nhiên lắc đầu, chỉ lắc đầu.
“Em còn hận anh, phải không?” Cổ Thừa Viễn hỏi.
“Không, không phải nguyên nhân này.” Du Nhiên tiếp tục lắc đầu: “Đối
với anh, em đã không còn loại cảm giác này.”
“Bởi vì, trong lòng em đã có Khuất Vân, phải không?” Giọng nói của
Cổ Thừa Viễn càng ngày càng gần.