CHÀNG GIẢNG VIÊN CẦM THÚ CỦA TÔI - Trang 601

Du Nhiên không quay đầu lại, nhưng sống lưng cô có thể cảm giác được

sự nặng nề phía sau, giọng nói của Cổ Thừa Viễn thật hiu quạnh: “Có thể
đối với em, khoảng thời gian đó không quan trọng, nhưng đối với anh, lại
là quãng thời gian vui sướng duy nhất… Vì vậy, anh không thể quên, anh
không làm được.”

Là cô vô tình sao? Du Nhiên nghĩ.

Khi hẹn hò với Cổ Thửa Viễn và Khuất Vân, cô đều dùng hết toàn bộ

tâm trí và sức lực, thế nhưng cuối cùng, chỉ có sự đả kích liên tiếp.

Không sao, ai chẳng vấp ngã vài lần, Du Nhiên có thể tự mình đứng lên.

Thế nhưng vì sao, khi cô bắt đầu cuộc sống mới, hai người bọn họ lại

liên tục chạy tới, chân thành tha thiết thể hiện tình yêu của họ với cô?

Nếu vậy, những tổn thương trước đó, là cái gì?

Đau nhức, tuy đã là quá khứ, nhưng có những ký ức mà Du Nhiên

không cách nào đơn giản để cho chúng tiêu tan được.

Mấy ngày tiếp theo, Cổ Thừa Viễn vẫn nằm viện để quan sát, Du Nhiên

có thời gian sẽ tới thăm anh ta.

Dường như phải nhìn thấy cô, đôi mắt u ám của Cổ Thừa Viễn mới có

thể có màu sắc một lần nữa.

Du Nhiên quyết định, chỉ cần Cổ Thừa Viễn ra viện, cô lập tức sẽ hạn

chế gặp mặt anh ta, như vậy, đối với cả hai người đều tốt.

Nhưng chuyện ngoài dự đoán thường xuyên xảy ra.

Hôm nay, khi mở cửa phòng bệnh Cổ Thừa Viễn, Du Nhiên nhìn thấy

bên trong có một người đàn ông trung niên mặc Âu phục, đi giày da.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.