CHÀNG MÙ EM YÊU ANH - Trang 146

Vốn tưởng anh sẽ đáp lại, ai ngờ anh lại khác hẳn thường ngày, tỏ ra vô

cùng nghiêm túc nói: “Đói bụng sẽ bị đau dạ dày”. Nói rồi kéo cô ra khỏi
nhà.

Anh cũng bắt đầu quen chăm sóc người khác rồi.

Xung quanh toàn là khu dân cư, lại ở gần hồ. Rẽ ở khúc ngoặt này thì

toàn là quán rượu, nhưng vẫn chưa có cửa hàng bán đồ ăn. Hai người cùng
đi bộ một quãng đường khá dài. Lúc này, Tang Vô Yên mới phát hiện ra cô
và Tô Niệm Cầm còn cần thời gian hòa hợp.

Ví dụ, cô thích vừa đi vừa nói chuyện, còn Tô Niệm Cầm chỉ im lặng. Vì

theo kịp tốc độ của người bình thường là việc rất vất vả với anh, vì vậy dù
có gậy và Tang Vô Yên dấn đường, anh cũng cần dùng hết tất cả tinh lực,
không thể nào phân tâm được.

Cô thích hai người tay nắm tay vai kề vai bước đi, còn Tô Niệm Cầm

quen chênh nhau trước sau khoảng nửa bước hơn.

Xung quanh có những cô gái trẻ sẽ quay đầu lại nhìn Tô Niệm Cầm, sau

khi phát hiện ra mắt anh có vấn đề sẽ lộ ra vẻ thương xót rồi thì thầm to
nhỏ, chỉ chỉ trỏ trỏ với bạn đồng hành.

Cô không thích ánh mắt của họ, dù là ngưỡng mộ hay là thương hại, cô

đều không thích.

“Vô Yên?”. Tô Niệm Cầm nhận ra có điều bất thường bèn dừng lại hỏi.

Cơ thể anh vừa vặn che mất ánh đèn đường, Tang Vô Yên được chắn trong
ánh đèn.

Cô tranh thủ trời tối hôn lên mặt anh một cái: “Sau này phải dán vào anh

một tờ giấy đề: Tô Niệm Cầm là tài sản cá nhân của Tang Vô Yên”.

Khi họ tìm thấy một quán vỉa hè bán vằn thắn, ông chủ mở radio, đài

phát thanh đang phát bài hát Tô Niệm Cầm viết.

“Dạy em chơi đàn piano nhé?”. Tang Vô Yên nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.