CHÀNG MÙ EM YÊU ANH - Trang 145

“Đã tìm được một chiếc phiếu ăn dài hạn, sao em không sớm dọn tới ăn

không ở không để tiết kiệm chứ”. Tang Vô Yên ôm chầm lấy Tô Niệm
Cầm.

Mẹ, chắc chắn con sẽ cố gắng tìm kiếm hạnh phúc, không làm bất cứ ai

thất vọng, Tang Vô Yên nhắm mắt thầm nghĩ.

“Nhà anh đâu phải là khách sạn miễn phí”. Tô Niệm Cầm khẽ cười.

“Sai rồi. Không chỉ bao ăn ở mà còn tặng kèm cả nam sắc số một ở đây

nữa”.

“Sao anh phải xếp thứ ba? Đáng lẽ phải là độc chiếm nam sắc đứng đầu

ở đây, kèm thêm bao ăn ở”.

“Tô mĩ nhân, ai bảo chàng không thủ thân như ngọc, vừa tới đã để Tang

đại gia ta muốn làm gì thì làm rồi”. Tang Vô Yên cười rung cả người.

Thứ làm ngắt câu chuyện đùa của họ là tiếng từ cái bụng rỗng của Tang

Vô Yên.

“Muộn thế này rồi làm phiền Tiểu Lộ không được tiện lắm”.

“Anh không biết nấu ăn à?”.

“Em cảm thấy anh giống một người đàn ông biết nấu cơm sao?”. Tô

Niệm Cầm nhướn mày: “Hơn nữa, là phụ nữ, anh mới là người cần hỏi câu
này: Em không biết nấu cơm à?”.

Tang Vô Yên cúi đầu, dẩu môi, rất không phục khẽ nói: “Em có phải cô

cấp dưỡng đâu”.

“Có điều, em từng nghe một thành ngữ thế này”. Tang Vô Yên cắn môi

khúc khích cười.

“Gì cơ?”. Tô Niệm Cầm hỏi.

“Tú sắc khả xan”. (Nghĩa đen: nhan sắc có thể ăn được, nghĩa bóng xinh

đẹp hấp dẫn) Dứt lời bèn kiễng chân hôn lên khóe môi Tô Niệm Cầm, cô
rất dễ bị đánh lạc hướng chú ý.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.