CHÀNG MÙ EM YÊU ANH - Trang 174

Diệp Lệ giễu: “Ôi trời ơi, Ngô Vị, không ngờ anh tu dưỡng văn học dữ

vậy, còn đọc danh tác cơ đấy”.

Ngô Vị lắc đầu: “Chẹp chẹp, nhìn xem, xã hội gì thế này, đọc tiểu thuyết

về mấy thằng công tử nhà giàu đẹp trai thì được người ta sùng bái, đọc sáng
tác của tác gia lớn thì bị khinh bỉ”.">

Diệp Lệ huých huých Tang Vô Yên: “Nhìn bộ dạng ra vẻ của anh ta kìa.

Tang Vô Yên, lên”. Cô biết chỉ mình Tang Vô Yên là có thể xử lí được anh
ta. Nhưng không ngờ Tang Vô Yên lại ngọt ngào nói với Ngô Vị: “Anh
Ngô, anh có thể cho em mượn cuốn sách này mấy hôm được không?”.

“Để làm gì?”. Ngô Vị căng thẳng giấu cuốn sách yêu.

“Em đọc”.

Thực ra không phải cô đọc. Cô đột nhiên nghĩ đến lần trước, Tô Niệm

Cầm đặt bản chữ nổi của cuốn sách này mà không có. Sách chữ nổi có rất ít
chủng loại. Cô đọc giúp anh một lần rồi thu âm lại.

Thu âm là một việc vô cùng đơn giản ở những nơi như thế này, nhất là

khi có Ngô Vị giúp.

Nhưng sách dài quá.

Ngô Vị hỏi: “Chắc em đi làm tình nguyện ở đâu hả. Thu cho người

khiếm thị dùng đúng không?”.

Câu nói này đã nhắc Tang Vô Yên nghĩ ra, hóa ra thu âm lại có thể cho

rất nhiều người dùng. Thế là cô càng thêm quyết tâm, thậm chí còn tìm một
số sách thiếu nhi. Việc này gần như chiếm toàn bộ thời gian rảnh rỗi của cô,
thậm chí làm giảm nhẹ sự oán giận và nỗi nhớ của cô đối với Tô Niệm
Cầm.

Cô đứng trong phòng thu âm, Nhiếp Hy tình cờ bước vào.

“Đối với người muốn làm dẫn chương trình phát thanh, giọng nói rất

quan trọng, tuyệt đối không được sử dụng quá mức”. Nhiếp Hy nói xong
liền đi ra, để lại một cốc nước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.