CHÀNG MÙ EM YÊU ANH - Trang 196

“Em cũng là con một, nhưng lại không nghĩ đến những chuyện này. So ra

thì em đúng là rất bất hiếu”. Tang Vô Yên tự giễu.

“Chuyện đó khác, bố Hứa Tây đã hơn sáu mươi rồi, mẹ cô ấy lại như thế.

Bố mẹ em đều còn trẻ, sau khi nghỉ hưu lại đều có lương, già rồi cũng có
nhà nước nuôi. Nhà cô ấy đều là làm một ngày mới được ăn một ngày,
chẳng có gì bảo trợ cả”.

Tang Vô Yên nhìn Ngụy Hạo nói: “Đột nhiên em hiểu sao mẹ em luôn

nói anh là con rể tốt rồi”.

Nghe cô nói vậy, mặt Ngụy Hạo liền đỏ bừng.

“Thực ra... anh rất thích Hứa Tây đúng không?”.

Ngụy Hạo nói: “Ừ. Anh định sau khi tốt nghiệp một năm sẽ cầu hôn cô

ấy”.

“Tại sao phải đợi một năm?”.

“Lúc đó anh đã có khả năng độc lập về kinh tế rồi, nếu gia đình phản đối

anh cũng có thể nuôi">

“Cô ấy đâu cần anh nuôi”. Tang Vô Yên cười, nhớ lại dáng vẻ xông pha

của Hứa Tây trong ngày hội tuyển dụng do nhà trường tổ chức cuối năm
ngoái.

Ngụy Hạo cười ngốc nghếch.

“Còn một năm nữa mới cầu hôn, anh nói với em sớm thế làm gì?”.

“Anh muốn có được sự chấp nhận của em”. Ngụy Hạo đột nhiên nghiêm

túc nói.

“Hạo Tử, em kể anh nghe một câu chuyện”. Trà sữa được mang lên, cô

hút một hơi. “Một cô bé có một con búp bê. Con búp bê này từ nhỏ lớn lên
cùng cô bé. Nhưng sau đó có một ngày, búp bê lại bỏ đi với người khác. Cô
bé vô cùng đau lòng, mới đột nhiên nhận ra, hóa ra món đồ yêu thích nhất
của mình đã bị người khác cướp mất, nhưng phải giả vờ như không có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.