CHÀNG MÙ EM YÊU ANH - Trang 216

Theo bản năng cô định cúi đầu, đi vòng qua họ. Không ngờ Dư Tiểu Lộ

đã nhìn thấy cô, còn nhắc Tô Niệm Cầm.

“Đó không phải là Vô Yên sao?”.
Tang Vô Yên nhìn Tô Niệm Cầm chậm rãi lại gần, giây phút đó trái tim

cô bắt đầu quặn đau.

“Thật trùng hợp, Tô Niệm Cầm”. Cô nói.
“Không phải trùng hợp, anh đến để tìm
“Tìm tôi?”. Tang Vô Yên cười nhạt: “Vậy còn Dư Vi Lan thì sao?”.
Sắc mặt anh lập tức trở nên trắng bệch.
“Tô Niệm Cầm, tôi có thể hỏi anh một câu không?”.
Anh không đáp, cô bèn tiếp tục nói.
“Trên đời này Dư Vi Lan quan trọng hơn hay tôi quan trọng hơn?”. Cô

lắc đầu, lại nói: “Hay tôi phải hỏi thế này: Nếu tôi và Dư Vi Lan cùng rơi
xuống sông, chỉ có thể cứu một người, anh cứu ai?”.

Trước kia, Hứa Tây vứt câu hỏi này cho Ngụy Hạo chọn, lúc đó cô chỉ

cảm thấy buồn cười. Không ngờ bây giờ cô cũng trở thành loại con gái
buồn cười đó.

“Em cảm thấy hỏi câu hỏi ngu ngốc như vậy có ý nghĩa gì không?”. Anh

quay mặt đi.

“Có ý nghĩa gì không à? Hình như đúng là chẳng có ý nghĩa gì thật”. Cô

vừa khóc vừa cười thê lương: “Mẹ tôi nói đúng, một người cho dù có làm
chuyện ngu xuẩn gì cũng không thể tìm được thuốc hối hận

Nếu không phải cô quay về tìm anh, có lẽ bố đã không xảy ra chuyện,

nếu không phải cô uống say vì anh, cô chí ít sẽ nói được một lời cuối cùng
với bố.

Chắc chắn ông trời đang trừng phạt cô, cô không phải là một đứa con gái

tốt.

Vì một người đàn ông không yêu cô không trân trọng cô, cô đã dễ dàng

từ bỏ tình yêu của bố mình như thế.

Tang Vô Yên nhìn mặt anh, đột nhiên cảm thấy xa lạ, cuối cùng lạnh

lùng nói: “Niệm Cầm, bây giờ tôi rất ghét anh, thật đấy. Hơn nữa cả đời này
tôi không muốn nhìn thấy mặt anh nữa”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.