CHÀNG MÙ EM YÊU ANH - Trang 227

Tang Vô Yên cảm thấy cứ im lặng thế này không có lợi cho mình chút

nào, thế là tỏ vẻ thoải mái nói: “Lâu lắm không gặp, Tô Niệm Cầm”.

Sắc mặt Tô Niệm Cầm u ám, anh không đáp lời.
Cô cảm thấy chắc câu này không ổn, bèn nói: “Mấy năm không gặp,

trông anh rất có tinh thần, xem ra anh sống rất tốt”.

Câu này nghe càng tệ.
Lúc này Tô Niệm Cầm móc ở túi áo ra một bao thuốc, rút ra một điếu gõ

nhẹ lên vỏ bao, ngậm trong miệng thành thạo rút bật lửa ra châm. Anh hít
sâu một hơi, thở ra một làn khói xanh.

Nếu nói trước kia anh còn có chút trẻ con bướng bỉnh thì Tô Niệm Cầm

bây giờ đã là một người đàn ông hoàn toàn trưởng thành, ít nhất bề ngoài
trông có vẻ như vậy.

Qua làn khói thuốc Tang Vô Yên thấy vẻ u ám càng đậm hơn trên gương

mặt anh.

“Anh đến công tác hay là đi du lịch?”.
Phí lời, có ai đi du lịch còn mang thư kí theo không? Câu sau ngốc hơn

câu trước, thế là cô ngậm miệng luôn.

Điếu thuốc trên tay anh gẩy tàn vào gạt tàn thuốc một cách tự nhiên, anh

đặt bật lửa lên bàn.

“Tang Vô Yên”. Tô Niệm Cầm lạnh lùng nói: “Cô yên tâm, tôi không

đến tìm cô. Hơn nữa không có cô, tôi có thể sống tốt hơn”. Nói xong anh
dụi điếu thuốc vào gạt tàn rồi nhanh chóng đứng dậy bỏ đi.

Cô thư kí phía sau thấy vậy vội đuổi theo: “Anh Tô...”.
Để lại Tang Vô Yên ngơ ngác ngồi đó. Bao nhiêu năm như vậy, anh gặp

lại cô, không ngờ điều anh muốn nói với cô lại là hai câu này.

Tôi không đến tìm cô.
Không có cô tôi có thể sống tốt hơn.
Sau khi ngoài hít thở không khí lạnh giá, dây thần kinh căng thẳng của

Tô Niệm Cầm mới được thả lỏng. Tô Niệm Cầm anh cũng yếu đuối đến
mức không dám ở lại thêm một khắc, nói thêm một câu trước mặt cô gái đó.

Cô vừa về chỗ ở, liền lập tức nhận được điện thoại của mẹ.
“Vô Yên à. Thế nào? Nhân phẩm tướng mạo người này đều rất được

đúng không”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.