CHÀNG MÙ EM YÊU ANH - Trang 228

Lúc này Tang Vô Yên mới phát hiện, cô bỏ quên anh chàng họ Ngô đó ở

quán cafe rồi.

Đã vào cuối thu, học kì mới đã qua một nửa, thành phố phương Nam

cũng có gió lạnh về. Cô và Lí Lộ Lộ cùng nhận được một vụ trẻ em tự kỉ.
Trung tâm nghiên cứu trẻ em tiếp nhận một đứa trẻ tên Tiểu Kiệt.

Trước năm hai tuổi, vì Tiểu Kiệt không nhạy cảm với tiếng động nên khả

năng ngôn ngữ phát triển rất chậm, thế là bị bố mẹ tưởng nhầm là bị điếc
hoặc thiểu năng. Sau này khi lần đầu tiên Tang Vô Yên gặp Tiểu Kiệt, bố
mẹ cậu bé đang lén lút bàn bạc có nên vứt bỏ cậu bé hay không.

“Cậu ấy không ngốc”.
“Không thể nào”. Cặp bố mẹ vô trách nhiệm đó kiên quyết
“Cậu ấy không những không ngốc mà chưa biết chừng còn có khả năng

thiên bẩm nào đó”.

“Cô giáo Tang”. Bố mẹ cậu ấy hình như vẫn chưa hiểu ra: “Đứa trẻ

không biết nói chuyện, không biết cười, thậm chí động tác cơ bản cũng
chậm chạp không phải là ngốc thì là gì. Hơn nữa chúng tôi đều là người ở
quê lên, không có tiền trả phí điều trị cho cô đâu”.

Tang Vô Yên tức điên.
Thế là sau khi kí đơn thỏa thuận với người giám hộ, Tang Vô Yên đưa

Tiểu Kiệt vào trung tâm nghiên cứu, đồng thời chi trả tất cả phí tổn chữa trị
cho cậu bé.

Có nghĩa là gần như cô đã nhận nuôi đứa trẻ này, chỉ có điều không được

pháp luật bảo vệ.

Trình Nhân nói: “Phụ huynh của thằng bé đều không phải là đô ngốc,

cậu mới là đồ ngốc”.

Lúc đầu, bệnh tình của Tiểu Kiệt rất tồi tệ. Gần như không biết phát âm,

chỉ biết lặp lại mấy đơn âm như vẹt học nói. Điều trị quá muộn, suýt chút
nữa khiến thần kinh thính giác của cậu bé bị teo. Mất khả năng tự chăm sóc
mình của trẻ em cùng tuổi, thô bạo từ chối bất cứ người nào muốn gần gũi
với cậu bé, hễ gặp phải chuyện gì chệch khỏi quỹ đạo liền thét lên như phát
điên.

May mà các giáo viên điều trị ở đó đều rất kiên nhẫn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.