CHÀNG MÙ EM YÊU ANH - Trang 234

“Niệm Cầm, nghe nói đây là lần đầu anh đến thành phố B, em đưa anh đi

tham quan nhé”.

“Cảm ơn thịnh tình của cô Bành, mắt tôi không tiện, không thích đi lại”.
Bành Đan Kì dùng thủ đoạn trên thương trường áp dụng vào tình yêu,

không quá ép sát nhưng kiên quyết không từ bỏ.

“Vậy tối nay em mời anh bữa cơm để thể hiện tấm lòng chủ nhà. Niệm

Cầm, chuyện này chắc anh không từ chối chứ?”.

Tô Niệm Cầm không còn đường lùi.
Buổi tối trên đường từ khách sạn đến nhà hàng Catiero, Tô Niệm Cầm

chợt mò mẫm trong túi áo.

“Anh Tô, anh tìm đồ à?”.
“Chiếc mp3 tôi vẫn mang theo người”.
Chiếc ipod màu trắng báu vật quan trọng nhất Tô Niệm Cầm luôn mang

theo.

“Hay là rơi ở khách sạn?”. Tiểu Tần hỏi.
“Vậy thì quay về tìm”. Tô Niệm Cầm ra lệnh không chút do dự.
“Anh Tô, sắp đến giờ hẹn của anh và cô Bành rồi”.
“Không đi nữa”. Tô Niệm Cầm thốt ra ba chữ.
Buổi hẹn Bành Đan Kì công phu chuẩn bị bị hủy bỏ vì một chuyện nhỏ,

hại Tiểu Tần phải hạ giọng bịa ra đủ lí do giải thích với cô ta. May mà cô ta
có giáo dục, gia giáo cũng tốt, không phải một cô gái không hiểu lí lẽ.

Còn Tô Niệm Cầm thì hoàn toàn không quan tâm đến lí lẽ.
Phòng khách sạn bị anh lộn tung lên. Nhân viên phục vụ dọn vệ sinh

phòng bị tra hỏi nghiêm ngặt, khiến mọi người đều rất ngại.

Quản lí lo lắng hỏi: “Anh Tô mất vật gì vô cùng qúy giá ạ?”.
“Một chiếc mp3”. Tiểu Tần mỉm cười.
Cách đối nhân xử thế của Tô Niệm Cầm đã tốt hơn nhiều so với hồi cô

mới tiếp xúc ba năm trước, chỉ có điều sau khi tới thành phố B mới thỉnh
thoảng khác thường.

Tiểu Tần nhớ lần đầu gặp mặt, Tô Niệm Cầm đứng ở đầu kia căn phòng

hỏi: “Tại sao cô lại biết chữ nổi?”.

“Bố tôi là một người mù”.
“Bẩm sinh hay là...”. Anh đang cân nhắc cách dùng từ của mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.