“Quê tôi ở một thị trấn nhỏ, không có trò này. Tới đây học đại học, kinh
tế eo hẹp, một chiếc hamburger mười tệ đã là đồ xa xỉ đối với tôi lúc đó rồi.
Anh rất thẳng thắn.
H khác với người đó.
Tang Vô Yên mỉm cười nhìn anh, rất có thiện cảm.
“Anh Ngô đang làm công việc gì?”. Cô lại quên rồi.
“Luật sư”.
“Vậy bây giờ anh muốn ăn gì cũng không xa xỉ nữa rồi”.
Ngô Vu bật cười vì câu nói của cô.
Tang Vô Yên cắm ống hút vào Coca, đặt trước mặt Tiểu Kiệt, thằng bé
im lặng ngồi uống. Động tác tỉ mỉ như cầm khoai tây chiên hơi khó khăn
với nó. Thế là Tang Vô Yên dạy nó từng tí một.
“Tôi từng nghe nói về bệnh này”. Vừa rồi Tang Vô Yên giải thích với
anh một chút. “Tình trạng của thằng bé đã rất tốt rồi”.
“Điều trị càng muộn càng nghiêm trọng, thằng bé bị bệnh bẩm sinh,
thông thường mà nói cả đời khó mà chữa khỏi được”. Tang Vô Yên thở dài.
“D truyền à?”.
“Y học chưa thể xác định được. Khả năng lớn nhất là khi mang thai cơ
thể người mẹ đã mắc bệnh gì đó”.
“Đó đâu phải là trách nhiệm của đứa trẻ”.
“Bố mẹ thằng bé cho là như thế”. Tang Vô Yên vuốt tóc Tiểu Kiệt. “Tôi
đưa nó đến đây là hi vọng nó nhìn thấy các bạn nhỏ khác, có mong muốn
được tiếp cận với chúng”.
“Thằng bé có thể nghe hiểu chúng ta nói chuyện không?”.
“Cũng có thể, bệnh nhân tự kỉ tự động bỏ qua những thông tin bên ngoài
họ không muốn tiếp nhận”.
Đột nhiên Tiểu Kiệt chọc mạnh ống mút làm cốc Coca đổ ra bàn, Tang
Vô Yên vội vàng di chuyển đống đồ ăn. Ngô Vu thấy trước ngực Tiểu Kiệt
dính Coca, định dùng khăn giấy lau cho thằng bé.
“Anh Ngô!”. Tang Vô Yên lập tức ngăn lại: “Tiểu Kiệt không quen để
người lạ chạm vào nó”. Nếu không nó sẽ lập tức hét ầm lên.
Tay Ngô Vu ngừng giữa không trung