CHÀNG MÙ EM YÊU ANH - Trang 252

điện cho tôi.”

Tiểu Tần không dám nói gì thêm, đưa đám người nghi hoặc và tò mò

lặng lẽ rời khỏi phòng.

Tô Niệm Cầm đứng đó rất lâu, anh nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ của Tang

Vô Yên, rất dịu dàng, giống như trước kia. Anh tới trước sofa, thử gọi một
tiếng: “Vô Yên.”

Cô không có phản ứng gì.
Tô Niệm Cầm sờ đồng hồ, đã tám giờ tối rồi. Cô vẫn ham ngủ như thế,

mặc nguyên quần áo mà cũng ngủ được. Nhưng anh lại không nỡ gọi Vô
Yên dậy, không phải vì sợ làm mất giấc ngủ ngon của cô, mà là sợ nếu Vô
Yên tỉnh lại, anh sẽ không thể có được cô, không thể chia sẽ mùi hương của
cô, hơi thở của cô như thế này nữa.

Nhưng nằm cuộn người trên sofa như thế này lâu sẽ đau người mất.
Thế là anh cúi người xuống bế Tang Vô Yên lên, thân hình cô rất nhỏ n,

chỉ cần khẽ ôm một cái là lọt thỏm trong lòng.

Cô rất quen thuộc với vòng tay của anh, cuộn vào lòng anh như một chú

mèo nhỏ, lơ mơ thốt ra hai chứ: “Niệm Cầm”.

Giây phút ấy Tô Niệm Cầm cảm thấy một cảm giác ấm áp từ tứ chi xộc

thẳng vào tim, trái tim trống trải lập tức trở nên đầy ắp.

Anh chợt nhớ lại một đêm của ba năm về trước, trên cầu thang hẹp và tối

tăm đó anh cũng bế cô như thế này. Tô Niệm Cầm chầm chậm bước vào
phòng ngủ, đặt cô lên giường để cô ngủ thoải mái hơn. Khi thả tay ra, lòng
đầy lưu luyến, thế là anh xoa đầu cô. Cô để tóc dài, khác hẳn hình tương
quả bông xù trước kia, dịu dàng vè trưởng thành hơn.

Tô Niệm Cầm ngửi mùi hương ngọt ngào của mái tóc cô, gần như chết

chìm trong đó.

Anh muốn chạm vào cô, ba năm không gặp, không biết cô có gì thay đổi.

Khi anh nghĩ vậy thì tay đã bắt đầu hành động, tóc, tai, má, trán, mắt mũi,
sau đó ngón tay anh chạm vào môi cô.

Ngón tay anh run run dừng lại ở đó, anh muốn hôn cô, rất muốn hôn cô.

Dục vọng đó gần như muốn bóp nát trái tim anh, hơi thở của anh bắt đầu trở
nên hỗn loạn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.