Nghe thấy tiếng chuông, cô liền quắp chặt lấy anh như một con bạch
tuộc, nói: “Đừng nghe, hai mươi tư tiếng này anh là của em”.
Tô Niệm Cầm vò tóc cô, ngoan ngoãn tắt máy, ngồi dậy định tìm thuốc
hút theo thói quen.
Cô giật bao thuốc trong tay anh, không kìm được hỏi: “Sao anh lại hút
thuốc thế?”.
“Cứ lúc nào nhớ em thì hút”. Anh ôm cô vào lòng.
“Anh không được đổ hết trách nhiệm lên người em”. Cô phản đối:
“Chẳng lẽ anh còn định nói mỗi khi hận em liền uống rượu”.
“Chuyện đó em cũng biết à?’. Anh ra vẻ ngạc nhiên.
“Tô Niệm Cầm”. Cô cao giọng.
Tô Niệm Cầm mỉm cười ôm cô, không trêu cô nữa. Anh vùi mặt vào tóc
cô, im lặng rất lâu mới kể: “Sau khi em đi rồi anh liền nghĩ, tuy anh là một
thằng mù nhưng anh nhất định phải làm được những việc khiến em bất ngờ,
khiến em nhìn anh khác đi, chứng minh bản thân trước mặt mẹ em. Kết quả
lúc vừa mới tiếp quản công việc kinh doanh, anh chẳng biết gì cả, hợp đồng
cũng không hiểu, động đến đâu là vấp đến đấy, làm hỏng hết mọi việc”.
“Bố anh không mắng anh à?”.
“Ông không sợ lỗ vốn, chỉ sợ một ngày nào đó anh nghĩ không thông,
không làm nữa thôi”.
Tang Vô Yên cười, đúng là tấm lòng cha mẹ.
“Sau đó, có người nói với anh, uống rượu hút thuốc có thể làm giảm
phiền não.
“Mấy người đó đúng là đồ khốn”. Tang Vô Yên nghiến răng nghiến lợi
nói.
“Anh thử xong thấy đúng là rất tuyệt, hơn nữa uống rượu có thể chống
cảm cúm”
“…”
Buổi chiều anh cùng cô đi dạo phố, ăn cơm. Sau khi về khách sạn, Tang
Vô Yên lấy lọ nước hoa mới mua ra xịt rất nhiều, mùi hương nồng nặc đến
nỗi bọn gián cũng sợ chạy hết. Tô Niệm Cầm vừa nghe tin tức vừa hắt xì
hơi nhưng cũng không cản Tang Vô Yên nghịch ngợm.