Ch
ương 12: Hạnh phúc trọn đời
1
Tô Niệm Cầm ngạc nhiên đưa tay xuống sờ, rõ ràng vẫn còn nguyên mà.
“Hi hi...”. Tang Vô Yên bật cười: “Ai bảo anh làm em khóc, lại còn
không an ủi em nữa”.
“An ủi thế nào bây giờ, chẳng lẽ phải nói, đừng khóc, đừng khóc anh đùa
em đấy, thực ra anh chẳng yêu em chút nào sao”.
Cô đấm vào ngực anh: “Đáng ghét!”.
Tô Niệm Cầm thuận tay nắm lấy tay cô, ôm cô đi về phía phòng ngủ.
“Vừa rồi em dám trêu anh, em đã thích nhìn như vậy chúng ta về phòng
từ từ để em nhìn cho đã”.
Tang Vô Yên thà chết cũng không chịu, cố sức phản kháng trong lòng
anh. Đột nhiên tay anh cứng đờ, anh dừng lại.
“Chết rồi, rơi thật rồi”. Tô Niệm Cầm thản nhiên nói.
Tang Vô Yên liền bịt mắt lại và hét lên.
“Lừa em thôi, ngốc ạ”. Anh vui vẻ hôn lên mũi cô.
“Em không tin anh nữa đâu”. Cô vẫn không dám mở mắt ra.
Anh hôn lên mắt cô.
“Anh chỉ muốn kiểm tra xem em có to gan thật không thôi”.
“Kết quả thế nào?”.
“Vừa ổn”.
“Anh không cần đến công ty à?”.
“Còn chưa làm xong việc, sao anh nỡ đi chứ”.
“Việc gì?”
“Tiếp tục sự nghiệp đẹp đẽ mà tối qua chúng ta chưa hoàn thành.”
“…”
Cô co tròn trong trong vòng tay của Tô Niệm Cầm, sung sướng ngủ thiếp
đi. Sau đó điện thoại của anh đổ chuông, chắc là Tiểu Tần hoặc công ty gọi
đến.