CHÀNG MÙ EM YÊU ANH - Trang 331

vật gì, hoặc cháu bảo chú đếm ngón tay của cháu thì chú không làm được.
Có điều bây giờ thị lực của chú càng tệ hơn rồi”.

Thực ra anh bị khiếm thị bẩm sinh vì vậy cũng không đặc biệt để ý đến

chuyện đó.

Nhưng nuối tiếc lớn nhất là tưởng tượng của anh về thế giới không có

nguồn gốc sự vật thật bên ngoài.

“Cái gì có màu lam?”. Nặc Nặc đố anh.
“Biển, bầu trời, và cả, ừm, chiếc áo chú đang mặc”. Anh trả lời xong liền

hỏi Vô Yên:

Sáng nay em nói vậy, đúng không?”.

Tang Vô Yên cười: “Vâng”.
màu trắng thì sao?”.
“Mây, và cả răng của Nặc Nặc nữa”.
Nặc Nặc nhe răng ra cưòi, làm lộ ra hai chiếc răng cửa hổng.
“Màu hồng?”. Cái này không dễ hình dung lắm.
Tô Niệm Cầm nghĩ một lúc rồi đáp: “Miệng của dì Vô Yên cháu”.
Mặt Tang Vô Yên đỏ bừng: “Anh nói linh tinh gì trước mặt trẻ con

vậy?”.

Mùng hai Tết, Lí Lộ Lộ gọi điện tói chúc Tết mẹ Vô Yên.
Mẹ cô đi chúc Tết họ hàng, Tang Vô Yên tìm Trình Nhân kể chuyện tâm

trạng sau khi được cầu hôn.

Tô Niệm Cầm ở nhà một mình, anh nghe điện thoại Lí Lộ Lộ gọi tới.
“Vô Yên đi gặp Trình Nhân rồi”. Tô Niệm Cầm nói. Anh cũng không

biết tại sao cô ấy nhất quyết không cho anh đi cùng.

“Trình Nhân á? Anh Tô, anh đùa đấy à?”.
Tô Niệm Cầm không hiểu ý cô là gì.
“Trình Nhân đã mất năm năm rồi.”
Tô Niệm Cầm bật dậy hỏi: “Cô nói gì?”

4

Tô Niệm Cầm hẹn gặp Lí Lộ Lộ ở một phòng trà cách nhà không xa.
Lí Lộ Lộ nói: “Nếu anh nói Trình Nhân học cùng đại học với tôi và Vô

Yên, thì hồi chúng tôi học năm ba cô ấy đã qua đời rồi”. Sau khi nghe Tô
Niệm Cầm miêu tả về Trình Nhân, cô cảm thấy sự việc có hơi nghiêm
trọng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.