CHÀNG MÙ EM YÊU ANH - Trang 356

Mẹ cô tức giận giải thích: “Tố chất tâm lí cái gì chứ, rõ ràng là đầu óc

đơn giản”.

Tang Vô Yên sống trên đời hơn hai mươi năm không biết mất ngủ là gì,

đột nhiên đêm trước ngày cưới lại không ngủ được. Mắt cô mở thao láo,
không thấy buồn ngủ chút nào, sau đó đếm tù cừu vui vẻ đến sói xám vẫn
không thấy buồn ngủ, chỉ cảm thấy tim đập rất nhanh.

Lúc thì cô nghĩ nhỡ mưa thì làm sao, lúc khác lại ng mặc váy quây nhỡ

rơi xuống thì làm sao, một lúc sau lại nghĩ nếu đang đi trên đường xe cưới
chết máy thì làm thế nào... nghĩ mãi nghĩ mãi, bản thân cô cũng cảm thấy
buồn cười.

Cô cầm di động ở đầu giường lên xem, đã hai giờ rồi, không biết Tô

Niệm Cầm đã ngủ chưa. Đột nhiên cô rất muốn gọi điện cho anh nhưng lại
sợ anh ngủ rồi, sẽ làm mất giấc ngủ của anh, hoặc điện thoại anh không để
bên người, làm người khác thức giấc.

Nghĩ đi nghĩ lại một hồi, cô nhắn cho anh hai chữ: Niệm Cầm.

Cô chưa bao giờ nhắn tin cho anh vì biết có nhắn cũng vô dụng. Nhưng

không biết ma xui quỷ khiến thế nào cô lại làm vậy. Nhắn tin xong, một lúc
sau cô nghe thấy hình như trời mưa, di động cũng rung lên theo.

“Niệm Cầm!”. Tang Vô Yên kích động bắt máy.

“Ừ”. Anh đáp, giọng nghe có vẻ rất buồn ngủ.

“Sao anh biết là em gọi anh?”. Gọi trong tin nhắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.