CHÀNG MÙ EM YÊU ANH - Trang 373

“…”

Một lúc sau, Tang Vô Yên nói với Tiểu Kiệt: “Đợi anh Niệm Cầm về, em

phải ngoan ngoãn nhận lỗi với anh ấy, nếu không anh ấy mà nổi giận thì cả
nhà chẳng ai can được đâu, chưa biết chừng còn đánh cả chị nữa”.

Tô Niệm Cầm vừa về đến nhà, Tiểu Kiệt liền chạy tới trước mặt anh

nghiêm túc kể lại lỗi lầm hồi chiều, bộ dạng ấm ức ghê lắm, tiếc là không
dám khóc trước mặt Tô Niệm Cầm, cứ cố nín khóc mãi.

Nghe xong, Tô Niệm Cầm không giận thật, chỉ nói: “Chết rồi thì thôi,

sau này đừng làm những chuyện ngốc nghếch vậy nữa”.

Thấy Tô Niệm Cầm nói thế, thần kinh căng như dây đàn cả buổi chiều

của thằng bé cuối cùng cũng giãn ra, nó ôm lấy chân Tô Niệm Cầm lại ri rỉ
khóc.

Tô Niệm Cầm cau mày, bế Tiểu Kiệt lên: “Không phải anh đã bảo, em là

đàn ông, không được khóc sao?”.

Tiểu Kiệt lập tức nén không khóc ra tiếng, sau đó sụt sịt nói: “Tiểu Kiệt

không khóc nữa”.

Thấy bộ dạng ấm ức của nó, Tang Vô Yên bật cười, bóc một cái kẹo cho

nó ăn. Miệng nó ngậm kẹo, vừa khóc nước mũi chảy ra, nước dãi cũng chảy
ra, đột nhiên chợt nghĩ ra điều gì, nó ôm cổ Tô Niệm Cầm, chu môi thơm
chụt vào má anh một cái: “Cảm ơn anh”.

Thơm xong, thằng bé bôi hết nước đường, nước mũi, nước dãi, nước mắt

lên mặt Tô Niệm Cầm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.