CHÀNG MÙ EM YÊU ANH - Trang 393

Một giọng nói khác gào lên: “Khẩn trương kéo anh ta ra!” .

Sau đó, cô không nghe thấy gì nữa.

Trong mơ màng, có người gọi cô: “Vô Yên, ">
Cô mở mắt ra, nhìn thấy một luồng sáng chói mắt màu trắng, Trình Nhân

đứng trước mặt cô. Cô ấy bện tóc hai bên, mặc một chiếc váy liền thân bằng
vải bò màu xanh lam thẫm, đây là hình dáng cô ấy lần hai người họ bị nhốt
trong thang máy.

“Vô Yên”. Trình Nhân nói: “Mình phải đi đây”.

“Tại sao?”

“Cậu đã có chồng, bây giờ còn có con, không cần đến mình nữa”.

“Vậy...”. Tang Vô Yên hỏi: “Cậu còn quay lại thăm mình không?”.

Trình Nhân cười: “Không quay lại nữa”.

Tang Vô Yên cúi đầu: “Mình không nỡ xa cậu”.

“Nếu không nỡ xa mình, thì đi cùng mình nhé?”. Trình Nhân tinh nghịch

hỏi.

Tang Vô Yên nghĩ một lát rồi lắc đầu: “Mình cũng không nỡ xa họ”.

“Vậy thì đúng rồi, cậu có cuộc sống của cậu. Còn mình cũng sẽ có khởi

đầu mới. Vì vậy chúng ta buộc phải nói tạm biệt rồi”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.