CHÀNG MÙ EM YÊU ANH - Trang 390

“Hôm nay, loại bài anh viết có thể lên mặt báo là sơ suất của tôi. Có điều

tôi bảo đảm sơ suất này sẽ không xuất hiện lần thứ hai đâu”. Giọng nói bình
tĩnh của anh chứa đựng một sức mạnh không thể nghi ngờ.

“Anh Tô, anh uy hiếp tôi đấy à?”.

“Không phải là uy hiếp, là nhắc nhở”. Anh mỉm cười gật đầu coi như

tạm biệt, sau đó dìu Tang Vô Yên vào thang máy.

Cửa thang máy vừa đóng lại, cô không kìm được dựa vào anh. Vừa rồi

khi những người đó xuất hiện, cô còn vô thức muốn bảo vệ anh, nhưng
không biết từ khi nào anh đã trở thành trụ cột của cô.

“Anh sẽ bảo vệ gia đình mình, em đừng lo”. Anh vuốt má cô.

“Em chỉ sợ anh khó chịu trong lòng thôi”. Cô nói.

“Chồng em không yếu đuối như em tưởng đâu”. Anh cười.

Nửa đêm tỉnh dậy, cô cảm thấy bụng hơi khó chịu, mãi không ngủ được,

lại sợ làm Tô Niệm Cầm thức dậy thế là cô khẽ khàng ngồi dậy, định ra
phòng khách ngồi một lúc.

Không ngờ vừa ra đến cửa, chân đã mềm nhũn ngã ra đất, phần mông

đập đất.

Tang Vô Yên không kìm được kêu lên một tiếng.

Tô Niệm Cầm tỉnh ngủ, ngồi bật dậy: “Vô Yên?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.